có tế bào thần kinh vận động cực hạn cũng phải chùn bước, nàng cảm thấy
sẽ có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Cố Nghiên Thu lại bày ra
vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Lâm Duyệt Vi nhìn người phía trước mới vừa nhảy xuống một cái, chọc
chọc cánh tay Cố Nghiên Thu, nhỏ giọng hỏi: “Chị từng nhảy rồi sao?”
Cố Nghiên Thu nhướng mày nói: “Nhảy rồi, em chưa à?”
Lâm Duyệt Vi hàm hồ nói: “Cũng được.”
Cố Nghiên Thu hỏi: “Huh? Cũng được là ý gì?”
Lâm Duyệt Vi cắn răng nói: “Chưa nhảy bao giờ.”
Cố Nghiên Thu nhìn nàng, nói: “Em… sợ à?”
Lâm Duyệt Vi nói: “Sao em lại sợ chứ? Hoàn toàn không có, chỉ lo lắng an
toàn thôi.”
Không thể trách Cố Nghiên Thu vô tâm, Lâm Duyệt Vi lúc nào cũng tỏ vẻ
không sợ trời không sợ đất trước mặt cô, trong quá trình hai người ở chung
đối phương thường hay nhường nhịn cô nhiều hơn một chút, nàng khiến Cố
Nghiên Thu cảm thấy nàng rất đáng tin cậy, nên Cố Nghiên Thu lúc nào
cũng tin lời nàng nói: “Rất an toàn mà, không cần khẩn trương.”
Hai người đều báo danh, những người phía trước đều lục tục nhảy, đến
phiên cả hai chuẩn bị, Cố Nghiên Thu mở hai tay ra, bình tĩnh làm người
cho nàng phòng hộ an toàn nhất, Lâm Duyệt Vi đứng bên cạnh cô, hai chân
phát run, hai tay khó có thể khống chế mà nắm chặt thành nắm tay.
Người hướng dẫn thấy nàng khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi, dùng