LÂM THỊ LANG CỐ - Trang 416

Qua hai tiếng sau, cửa sổ xe của cô bị gõ vang, Giang Tùng Bích nhập
nhèm xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, mở đèn xe nhìn ra bên ngoài, vui vẻ, vội
vàng mở cửa xe ra, Lâm Duyệt Vi ngồi vào, nằm xụi lơ xuống như bãi bùn
nhão, âm thanh như trẻ em giận dỗi: “Thật may là kết thúc rồi, mệt chết
mình, mau lái xe đi, mình phải về nhà ngủ, mấy tháng nay chưa có lần nào
ngủ ngon.”

Giang Tùng Bích trêu chọc nàng nói: “Mình thấy cậu trong KTX trêu chọc
tiểu cô nương, không phải rất dễ chịu sao.”

Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt: “Cái gì tiểu cô nương.”

Giang Tùng Bích hắc một tiếng, “Còn đóng kịch với mình, buổi tối cậu
nắm tay sờ mặt người ta trêи sân khấu, bây giờ quên mất rồi sao?”

“Người khác không biết không nói, mà cậu còn không biết sao? Mình với
Thiệu Nhã Tư là bạn bè.”

“Tình chị em xã hội chủ nghĩa sao? Ai nha, người nào đó cũng thật là, ăn
trong chén còn muốn nhìn trong nồi.” Giang Tùng Bích thở dài. Đêm nay
Cố Nghiên Thu xém nữa đã đem chuỗi phật châu trong tay bóp nát.

“Nói chuyện kiểu gì đây? Âm dương quái khí.” Lâm Duyệt Vi mở mắt liếc
cô một cái: “Đừng vì tình cảm không thuận lợi của bản thân mà ném tức
giận lên người mình, giận chó đánh mèo không phải là phẩm chất tốt đâu
biết chưa?”

Giang Tùng Bích trừng lớn đôi mắt: “Không đúng, mình sao thế nào lại
thành tình cảm không thuận lợi?”

Tự nhiên trong người tỏa ra cảm giác không hiểu được khiến Lâm Duyệt Vi
lười tranh cãi với cô, nhắm mắt lại nhàn nhạt mà nói: “Tự cậu biết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.