phải Lâm Duyệt Vi biết đối phương đủ lâu hoặc là có giác quan thứ sáu,
nàng chắc chắn sẽ cho rằng người này đang phê bình mình, đổi thành là
người khác sợ rằng sẽ nảy sinh hiềm khích.
Lâm Duyệt Vi đánh chữ nói:
【 Ngại quá, tâm thần hơi bất định 】
Nhìn lên sao trời:
【 Àh 】
Câu trả lời đơn giản, không có bất luận truy vấn hay ý quan tâm nào, khiến
Lâm Duyệt Vi vô cớ bắt đầu cảm thấy bực bội, hai người bọn họ quen biết
đã nhiều năm, đều do nàng chủ động tìm đối phương, đối phương không có
dù chỉ một lần biểu thị với nàng điều gì, cho dù là nhiều hơn một câu.
Lâm Duyệt Vi bàn phím gõ đến vang lách cách:
【 bạn không hiếu kỳ vì lý
do gì sao?
】
Nhìn lên sao trời:
【 không hiếu kỳ, mỗi người đều có phiền não, cầu
người độ mình, không bằng tự độ
】
Dựa theo tính cách của Lâm Duyệt Vi, nàng hẳn sẽ nổi giận, nhưng đúng
lúc này lòng nàng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu.
Vi thảo:
【 bạn đạo phật sao? 】
Cố Nghiên Thu ở bên kia nhìn thấy câu hỏi của đối phương mà không biết
đáp lại như thế nào, cô không thích ở trêи mạng xã hội bại lộ quá nhiều tin
tức, hai ba năm qua cùng lắm chỉ nói qua một chuyện rằng cô ở nước
ngoài, ngay cả giới tính, tuổi tác đều trong trạng thái bảo mật, liền nói:
【
trong lòng có Phật
】
Lâm Duyệt Vi: “……”