-Trương công tử, công tử thấy ta tự tay bố trí căn phòng này thế nào?
Trương Nguyên vái chào Chung thái giám từ xa, thuận tiện quan sát tỉ
mỉ hai cái bình hoa trong phòng, bình này là loại bình lớn, dùng để cắm hoa
cành to, nên gọi là “đại sáp hoa”, nói:
-Chỉ cần nhìn hai cái bình lớn này, là đã có thể nhìn ra trình độ và sở
thích của chủ nhân nó, bình vuông cành lớn, thể hiện sức mạnh, cành cây
xanh tốt vươn cao, mang đủ các sắc thái ý nghĩa, chứng tỏ có mắt nhìn rất
tốt. Chắc hẳn để chọn được hai cành đào này Công Công đã phải đi khắp
rừng đào bên Hồ Tây rồi?
Chung thái giám nghe vậy, mừng rỡ, như gặp được tri âm, cảm thấy tài
tử ở Giang Nam dường như chỉ có Trương Nguyên và mình vậy. Bèn đứng
dậy và đi qua bên này cùng Trương Nguyên thưởng thức lại hai cành hoa
đào đang cắm trong bình một lần nữa.
Lúc trước không cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe Trương Nguyên nói
vậy, Chung thái giám đúng là cảm thấy mình chọn hai cành đào này là vô
cùng khéo léo, hai cành đào đều có nét đẹp độc đáo. Một thái giám tuổi
trung niên và một thiếu niên thư sinh đàm luận một hồi về chủ đề này, lúc
sau Chung thái giám mới hỏi:
-Trương công tử đến Vũ Lâm có việc gì? Chắc không phải là đến chỉ để
gặp ta chứ?
Trương Nguyên nói:
-Tiểu tử đến Tùng Giang là để chúc thọ anh rể, trên đường đi có đi qua
Hàng Châu, nhớ đến Công Công đã từng mời học trò đến viếng thăm, cho
nên đã hỏi đường đến đây.
Chung thái giám cười nói: