"Có một số việc, em hãy tin ở anh, anh đã là người đàn ông của em, có
chuyện gì còn phải lo lắng?" Lãnh Dạ mềm giọng nói, anh không hiểu, cô
gái nhỏ này rốt cuộc là đang bận tâm cái gì?
Bạch Tuyết mỉm cười ngọt ngào, anh rất ít khi mềm giọng nói chuyện
với cô như thế, cô e thẹn không dám nhìn Lãnh Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng trẻo đỏ bừng.
"Thế nhưng, anh không phải là người đàn ông của mình em sao?" Bạch
Tuyết bỗng nhiên có chút thương cảm, cô không muốn nghĩ nữa, Lãnh Dạ
đã có vợ, đó là sự thật!
Lãnh Dạ chống lại đôi con ngươi đen đẹp mê người , ngẩn người, giật
mình bừng tỉnh, cảm thấy cô nói cũng không có sai.
Bạch Tuyết nháy mắt, chớp chớp hàng lông mi cong và dài nhìn lên
khuôn mặt anh, tựa hồ ở chờ mong cái gì?
Về người vợ của Lãnh Dạ, cô hoàn toàn không biết gì cả, kỳ thực, trong
lòng vẫn hiếu kỳ ?
Bạch Tuyết nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới người mà cô yêu thương sâu
sắc căn bản cũng không phải là người, mà là một lang vương tu luyện ngàn
năm , nên vợ của anh tự nhiên cũng không phải người, là một đám sói cái,
thiên tính của sói là rất hung ác , thật lo lắng thay cho Bạch Tuyết, không
biết nếu người đó biết đến sự tồn tại của Bạch Tuyết, có hay không liền sẽ
giết cô??
Nghĩ đến mà sợ a!
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, tựa hồ anh nên giải thích cho Bạch Tuyết
một chút.