Rối rắm!
Mặc dù hai người đều không giống nhau, thế nhưng hắn lại tin tưởng
vững chắc Bạch Tuyết chính là cô của kiếp này.
"Cô có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy qua chứ, hư? Quần áo là tôi đã
ném đi,nó đã rất bẩn." Lãnh Dạ nhàn nhạt trả lời.
"Thế nhưng, thế nhưng, như vậy tôi cam thấy rất không được tự nhiên!"
Bạch Tuyết đem chăn kéo lên để che khuất bộ ngực của mình.
"Ngủ loã thể có thể khỏe mạnh sống lâu, nằm xuống ngủ đi." Lãnh Dạ
vẫn là rất bình tĩnh trả lời, kỳ thực một phút khi Bạch Tuyết ngồi dậy hạ
thân của hắn đã bị kích thích, hắn biết cô hiện tại rất suy yếu, nên hắn phải
nhẫn nhịn!
"Thế nhưng tôi từ nhỏ cũng không có thói quen ngủ như vậy! Cũng
không thể tìm được cho tôi một bộ quần áo để mặc sao?" Bạch Tuyết dò
hỏi nói, đối với người đàn ông ở trước mắt cô vẫn là rất mâu thuẫn.
"Có thể, tôi đã nghĩ ra biện pháp đem người cô che khuất ." Lãnh Dạ nói
xong liền thoát hết quần áo của mình nhảy lên giường, sau đó rất tự nhiên
đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, Bạch Tuyết bị một loạt động tác của
anh làm cho sợ đến không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy nhìn anh
đem cô ôm chặt, chẳng lẽ ý tứ của anh là dùng thân thể anh che khuất cô
sao?
Thế nhưng cô vừa muốn mặc quần áo cũng là bởi vì đối mặt với anh
không được tự nhiên, như bây giờ lại càng thêm xấu hổ, mặc dù bọn họ đã
tiếp xúc qua từ lâu, thế nhưng, khi trần trụi ở bên cạnh anh, trong lòng vẫn
là có cảm giác rất quái lạ, nhất là bộ vị cứng rắn của anh lần lượt chạm đến
nơi mềm mại của cô, nghĩ tới những thứ này trong lòng hình như có vài con
thỏ con, đang nhảy loạn...