Nghĩ đến Lãnh Dạ sờ soạng bộ ngực của cô gái kia, nước mắt lập tức
như đại hồng thủy ào ạt tới, liên tục rơi xuống!
"Mẹ, không nên khổ sở , cha nhất định không thích cô gái kia!" Tiểu gạo
nếp đoàn thương tâm nói.
"Em thế nào lại nói tới chuyện này?" Sói con số một quát.
"Cái gì mà không nói? Em là nói cô gái bám lấy cha, có biết hay không?"
Tiểu gạo nếp đoàn ủy khuất nói.
"Em —— lập tức im miệng, không cho phép nói chuyện!" Sói con số
một nghiêm nghị quát.
"Mẹ, anh cả bắt nạt con, ô ô..." Tiểu gạo nếp đoàn ô ô khóc lên.
Bạch Tuyết lấy tay che bụng của mình, cô cái gì cũng không thể nói, nếu
không vị tài xế xe kia sẽ cho rằng cô có bệnh ! Nào có ai nói chuyện với
chính mình ?
Nói ra ai sẽ tin , đứa bé trong bụng của cô còn nhỏ như vậy liền có thể
nói, không một ai sẽ tin !
Nhất định không ai tin tưởng!
Đèn nê ông lúc sáng lúc tối chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc
của cô , nước mắt bi thương rơi thành sông, cô ra một quyết định, cô phải
kiên cường, muốn phấn đấu, không thể chuyện gì cũng đều dựa vào anh, cô
nỗ lực muốn tự mình đứng lên, cô muốn có một ngày giống người đàn ông
này , có thế lực riêng của mình.
Mặc dù cô có con của anh, cô cũng phải có thái độ đối với sô mệnh của
cô, cô muốn độc lập, muốn trở lên mạnh mẽ.
Vừa mới xuống taxi, điện thoại vang lên.