“Lão tam, chú này vừa nhìn cũng không phải là người xấu, chú nhất định
sẽ đưa mẹ trở về bình an, yên tâm đi.” Sói con số hai nói.
Lãnh Dạ nhạy bén nhìn lướt qua sói con thứ hai, đây không phải là
phong cách làm việc của sói con số hai!
“Lão nhị, anh thế nào lại làm như vậy? Mẹ là người thân duy nhất của
chúng ta, tại sao anh có thể tùy tiện đem mẹ giao cho người khác như thế?
Em phản đối!” Tiểu gạo nếp kiên quyết tỏ rõ lập trương của mình.
“Lão nhị, anh cũng phản đối, hiện tại mẹ đang hôn mê, người này vạn
nhất giở trò xấu, tương lai chúng ta còn mặt mũi nào mà đi gặp cha, không
bảo vệ tốt cho mẹ, cha sẽ rất tức giận!” Sói con số một lo lắng nói.
“Không cần nói, để chú này đem mẹ đi tìm cha, anh tin tưởng chú ấy.”
Sói con số hai nghiêm nghị nói.
“Vì sao chúng ta không thể theo mẹ cùng nhau trở về?” Sói con số một
hoang mang hỏi.
“Chúng ta hiện tại đang ở cái dạng này không thể trở về, chúng ta còn có
chuyện cần phải làm, đến khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ trở lại tìm
mẹ.” Sói con số hai nói.
“Các con đều phải theo chú trở lại, chỉ có sữa của mẹ các con mới có thể
giúp mấy người các con mau trưởng thành.” Lãnh Dạ lạnh lùng nói, bọn
nhỏ không biết anh, điều này làm cho anh rất bất đắc dĩ, thế nhưng, trong
chuyện này nhất định đã xảy ra điều gì đó, nếu không bọn nhỏ sao không
nhận ra anh!
Sói con số hai bén nhạy liếc mắt nhìn Lãnh Dạ một cái.
“Thật sự?” Sói con số một hiếu kỳ hỏi.