lại biến mất không thấy!
"Nga ——" Bạch Tuyết nghĩ tới Lãnh Dạ, bỗng nhiên đầu đau lợi hại
hơn, không khỏi kêu ra tiếng!
"Mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ là có chút đau đầu, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì đâu."
"Mẹ —— "
Lúc này, Ức Ức thanh âm theo cửa hang động truyền đến.
"Ức Ức?" Bạch Tuyết giật mình, không ngờ Ức Ức cũng tìm tới chỗ này
, nhìn xem con trai của cô thật lợi hại, con trai tuy vóc dáng còn nhỏ như
vậy, nhìn con trai hướng chính mình đi tới, chiều cao chỉ có 80cm, làm cho
người khác nhìn mà đau lòng, đứa bé nhỏ như vậy hẳn là phải được Mẹ ôm
vào trong lòng mà yêu thương, nhưng mà con của cô lại muốn cùng cô đi
tìm kiếm Lãnh Dạ ở khắp nơi !
Ức Ức đi vào nhìn Bạch Tuyết, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng cô. Một
đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ .
"Mẹ, đầu của Mẹ không có việc gì chớ?" Ức Ức đau lòng hỏi.
"Không có việc gì." Bạch Tuyết miễn cưỡng cười cười, kỳ thực đầu của
cô rất đau, là đau thần kinh, một chút một chút lại đau!
Vì không muốn các con phải lo lắng cho cô, cô chịu đựng nói mình
không đau.
Thế nhưng khi cô miễn cưỡng mỉm cười thì tất cả đều bị Lãnh Dạ thu hết
vào đáy mắt.