hợp với nơi nà, anh miễn cưỡng đeo cà vạt.
“Em luôn luôn ở đây, chờ anh trở về!” Lãnh Nguyệt vẫn không chịu
buông tay, từ phía sau ôm Bình Tĩnh.
“Ừ, anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút!” Bình Tĩnh không ngốc, em họ từ bé đã
có cái suy nghĩ với anh, anh vẫn làm bộ không hiểu, hiện tại cô đã lớn, cái
suy nghĩ kia với anh càng ngày càng rõ ràng!
Bình Tĩnh không thích Lãnh Nguyệt, anh vẫn đối xử với cô như là một
người em gái, không có tình cảm trai gái đặc biệt.
“Để cho anh và em cùng nhau ngủ sao?” Lãnh Nguyệt cúi thấp đầu hỏi.
“Không được, Nguyệt Nguyệt em đã trưởng thành, nhất định phải ngủ
riêng.”
“Không, em muốn giống như người phụ nữ khác cùng người mình yêu
ngủ cùng nhau!” Lãnh Nguyệt nói xong, ngang ngược cởi quần áo nhảy lên
giường.
“Nguyệt Nguyệt em chỉ là em gái của anh, anh không muốn nói lại lần
nữa, cũng không muốn phải nhìn loại chuyện này nữa!” Bình Tĩnh cầm áo
khoác lạnh lùng rời đi.
Lãnh Nguyệt tuyệt vọng khóc, vì sao?
Từ nhỏ đến lớn cô đều thích anh, vì sao anh không nhìn thấy!
Bình Tĩnh một đêm chưa trở về, anh ở khách sạn.
Ngày hôm sau.
Bạch Tuyết không nghe Lãnh Dạ, tay bị thương nhưng vẫn đi làm, thực
ra, tay đã không sao rồi, có Lãnh Dạ, anh làm sao có thể khiến cho cô khó