Từ nhỏ đến lớn, mẹ kế đều nói mẹ của cô là gái điếm, là người đàn bà
xấu xa! Nhưng cô không tin, mẹ nhất định là người tốt, cho dù đã làm ra
chuyện gì không tốt, cũng nhất định là bị bắt buộc , hoặc là giống như tình
cảnh của cô bây giờ cũng là bất đắc dĩ, mới có thể làm đồ chơi cho người ta
!
Nghĩ đến mẹ kế là người, có lòng dạ độc ác, Bạch Tuyết tin tưởng mẹ
nhất định là bị bà uy hiếp, mới có thể đã nhiều năm như vậy mà vẫn không
dám lộ diện, thử hỏi có người mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ con của mình mà đi
sống nột cuộc sống khác chứ!
Ai lại cam lòng!
Đáng tiếc, tại thời điểm mẹ bỏ đi, thì cô còn là một đứa trẻ, lúc ấy không
có quyền lựa chọn con đường sống!
Cô tin tưởng mình sẽ tốt lên, sẽ có năng lực chiếu cố bản thân, cô sẽ vì
mình mà sống, sau đó sẽ tìm được mẹ, và không bao giờ cùng mẹ tách ra.
Ba —— cái mông của Bạch Tuyết lại bị Lãnh Dạ đánh một cái, phục hồi
tinh thần lại, mới biết người đàn ông này là đang nhắc nhở cô phải chuyên
tâm.
"Thật xin lỗi!"
Bạch Tuyết xuất phát từ một thói quen, liền cuống quít nói xin lỗi, từ nhỏ
đến lớn dù không phải là lỗi của cô, thì cô cũng phải nói xin lỗi, đến khi em
gái phạm sai lầm, cũng đều là lỗi của cô, dù có ngoan ngoãn xin lỗi cũng sẽ
bị trách mắng! Cho nên nói xin lỗi đã là một thói quen.
Lãnh Dạ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Bạch Tuyết, tâm lại đau, khẽ nhíu
mày, cô thật là nhát gan! Hắn chỉ là muốn để cho cô ở trong lòng có hắn,
chẳng lẽ cô cứ như vậy sợ hắn sao?