Chẳng lẽ ngôi biệt thự này không bình thường? Vẫn là người đàn ông
này không phải người? Sợ hãi! Này có hai loại khả năng, mặc kệ là thế nào
cũng không tốt!
Cô đỏ mặt, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên giường, hai tay ôm mình
run rẩy thành một đoàn.
Cô không có dũng khí tới gần người đàn ông kỳ quái này, tuy rằng vừa
rồi anh bảo cô tắm rửa, cô hiểu được kế tiếp muốn làm gì! Bạch Tuyết nghĩ
đến cô nhìn không rõ ràng đối phương lắm, đối phương khẳng định cũng
thấy không rõ cô lắm.
Chẳng biết rằng, Lãnh Dạ chính là hết sức chăm chú nhìn cô, đêm tối
cùng ban ngày với anh mà nói không có gì khác nhau. Con mồi trước mắt,
làn da bóng loáng trắng min, một đầu tóc đen dài tự nhiên duỗi ở trên vai,
đôi mắt đen sáng ngời kinh hoảng đánh giá bốn phía, lông mi thật dài một
chút nhấp nháy, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt!
Hai năm, cô vẫn là mê người như vậy, chính là vì sao cô thương tâm như
vậy, nước mắt kia làm cho cho tâm anh đã lâu băng giá, nhẹ nhàng đau một
chút. Nếu như không ngoài ý muốn, cô hẳn là người anh muốn tìm, vậy nên
anh cảm thấy đau!
Lãnh Dạ hô hấp càng ngày càng nặng nề, bên trong liên tục khó chịu,
trong lòng đã muốn châm lửa.
Bên trong vốn im lặng, bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở của người
đàn ông, hơn nữa càng ngày càng nặng nề, Bạch Tuyết cuống quít lấy tay
che đi thân thể.
"Đưa tay mở ra." Lãnh Dạ bỗng nhiên toát ra một câu như vậy, Bạch
Tuyết sợ tới mức run run.