"Tôi đối với em rất tốt sao?" Lãnh Dạ nghe được câu nói cuối cùng của
Bạch Tuyết , tâm liền nhéo.
Trước kia cũng bởi vì hắn đối với cô quá tốt, cho nên cô cái gì cũng
không thiếu, cuối cùng hắn đổi lấy cũng là sự phản bội!
Bạch Tuyết chợt thấy có đó gì không đúng, chẳng lẽ là mình nói sai?
Nếu không sao nhìn Lãn Dạ giống như mất hứng vậy?
Thấy Bạch Tuyết bắt đầu suy đoán , chẳng lẽ cô đều luôn chịu đựng như
vậy , dù người khác có làm gì tức giận cũng phải nhịn sống qua ngày sao?
Lãnh Dạ không khỏi chua xót, hẳn nào cô lại không muốn trở về, chẳng
lẽ người nhà đối với cô một chút cũng không tốt sao? Nhưng nhớ tới năm
cô mười bốn tuổi trông cô sinh hoạt cũng rất vui vẻ mà.
Thật ra thì, Bạch Tuyết từ nhỏ liền bị khinh bỉ, nhưng Lãnh Dạ lại lầm
cho là vui vẻ cũng bởi vì có hắn làm bạn, mà Bạch Tuyết lại rất thích tiểu
động vật, cho nên mỗi lần cùng Sói con ở chung một chỗ đều vui cười , vì
vậy Lãnh Dạ mới cho là cô có một gia đình vui vẻ, nhưng lại không nghĩ
tới sẽ là như vậy!
"Đến rồi ạ."
"A?" Bạch Tuyết cuống quít nhặt lên quần áo, đáng tiếc, đã không thể
mặc được , dù mặc vào cũng không che đậy được thân thể!
Khóe miệng Lãnh Dạ liền co rút, trong lòng cười thầm. Liền đem áo
khoác của mình cởi xuống, cho Bạch Tuyết mặc vào, đáng tiếc, cổ áo của
tây trang lại không thể giấu được xuân quang trước ngực Bạch Tuyết , bởi
vì Lãnh Dạ vốn rất cao, Bạch Tuyết vóc dáng lại nhỏ thấp, mặc áo vào, thì
cổ áo vừa lúc dừng ở bộ ngực, vì vậy, Lãnh Dạ liền cởi xuống áo sơ mi của
mình, cho Bạch Tuyết mặc vào, còn mình chỉ mặc áo khoác.