“Không cần lo lắng cho Khang Nghị, anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa
khỏi cho anh ta, trước mắt pháp y Lưu muốn khống chế được thi trùng
trong thân thể anh ta, anh mới có cơ hội dùng pháp lực tống những con thi
trùng đó ra ngoài, cái nàu cần phải có thời gian, không gấp được.”
“Em tin anh, anh vẫn là đi nghỉ ngơi đi, nấu cơm xong em sẽ gọi anh.”
Cô nhẹ giọng nói. Trải qua lúc này đây, Bạch Tuyết không bao giờ hoài
nghi Lãnh Dạ, người đàn ông này lúc nào cũng suy nghĩ cho cô, cô nên
thấy đủ, mà không phải gây thêm phiền cho anh.
“Liền muốn nhìn em một chút, hôm nay ở trong lòng thực lo lắng cho
em, nhìn thấy đôi mắt của em khóc vừa hồng vừa sưng, trong lòng
anh……” Nói xong, anh duỗi tay, đưa ra một cái đã bắt được tay nhỏ của
cô, lấy cây rau trong tay cô bỏ ra ngoài.
“Anh bị bọn họ bắt đi, còn chịu oan uổng nói anh giết người, em có thể
không nóng nảy sao, hơn nữa lúc đầu bọn họ còn không cho em gặp anh,
cho nên em mới sốt ruột mà khóc!” Bạch Tuyết ăn ngay nói thật, Lãnh Dạ
xãy ra chuyện, cô lo lắng, đau lòng.
“Về sau đừng khóc nữa, bọn nhỏ đều sẽ nhìn thấy!” Lang Vương từ từ
nói. Đau lòng vén tóc rối trên gương mặt Bạch Tuyết.
“Em biết em hẳn là kiên cường, chỉ là em không khống chế đôi mắt cho
thật tốt, chỉ cần khổ sở trong lòng liền sẽ rơi nước mắt. Em biết em không
nên khóc ở trước mặt bọn nhỏ, em nên làm tấm gương tốt cho bọn nhỏ.
Nhưng mà em không muốn miễn cưỡng chính mình kiên cường ở trước
mặt bọn nhỏ, em cảm giác em còn không kiên cường được như bọn nhỏ!
Em có phải rất ngu dốt hay không!” Bạch Tuyết uất ức nhìn Lãnh Dạ.
“Em không có ngu dốt, người phụ nữ của anh sao có thể ngu dốt được.
Em là không che dấu tốt cảm xúc của mình thôi.” Lang Vương an ủi nói.
“Thật vậy sao?”