Tuyết Nhi rời đi, mặc dù trong lòng sốt ruột, anh cũng muốn nhẫn nhịn,
cũng muốn giả vờ vô cảm. Rất nhiều chuyện, cũng không phải sốt ruột là
có thể làm được chuyện, ngược lại sốt ruột còn sẽ hỏng việc, phiền lòng
cũng sẽ làm hỏng chuyện lớn. Mấy người trên kia làm lơ chân tình (tình
cảm chân thành) ở nhân gian như vậy, tóm được cơ hội, anh luôn muốn
kích thích kích ông ta.
Lang Vương lại không phải thanh niên non nớt lỗ mãng, lúc này đây anh
biết đây là một đối thủ lớn mạnh, có lẽ đối thủ này đã có từ một ngàn năm
trước, chỉ là hôm nay anh mới nhận ra. Hung hăng nhíu mày, rốt cuộc thế
gian còn có thiên lý (đạo trời) hay không, còn có tính người hay không.
Trước kia anh tôn trọng thượng tiên như vậy, vẫn luôn nỗ lực tu luyện,
hy vọng có thể có một ngày trở thành một trong số bọn họ, hiện giờ xem ra
kết quả mà anh mộng tưởng tất cả đều là công dã tràng, một giấc mộng, anh
chỉ là một giấc mộng thật dài, nhưng mà, Bạch Tuyết và anh chính là này
trong quân cờ quan trọng trong mộng mà thôi!
“Tuyết Nhi, lá gan của em cũng càng ngày càng lớn rồi!”
Ánh mắt Lang Vương chợt lóe, nhưng thật ra không nghĩ tới. Tuyết Nhi
cũng sẽ nói như vậy, lời như vậy lại đi ra từ trong miệng Tuyết Nhi. Người
đàn ông của cô, quả nhiên bản lĩnh lợi hại. Thâm tàng bất lộ (không để lộ
tài năng), trong lòng rõ ràng đã tính toán một loạt kế hoạch, lại biểu hiện
tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt ra ngoài). Cô rời khỏi anh,
nhất định là anh rất sốt ruột. Nhưng mà, anh chính là không biểu lộ ra
ngoài.
“Lá gan lớn thêm thì như thế nào, còn không phải không thể về nhà sao!”
Nếu lá gan lớn thêm liền có thể chiến thắng tất cả thì tốt rồi, cô tình
nguyện lá gan của mình lớn nhất có thể! Thật ra, lá gan của cô là bị bức, ở
nơi đó ai cũng không quen biết, hoàn cảnh lạ lẫm, người xa lạ, mọi chuyện