Bạch Tuyết không thề nào nghĩ tới, cô lúc này khăng khăng một mực
muốn đi theo Lãnh Dạ sống qua ngày căn bản không phải người, mà là
Lang Vương, hơn nữa hậu cung của hắn còn có rất nhiều mẫu sói thủ vững
trận địa! Người nhát gan như cô nếu như biết tất cả thì không biết sẽ như
thế nào?
Cắn cắn môi dưới! Chậm rãi bò lên trên người Lãnh Dạ, cẩn thận đem
thân thể mềm mại dán lên cơ thể cứng rắn , chỉ cảm thấy hạ thân cứng rắn
trong nháy mắt để ở mềm mại của cô. Ngượng ngùng đem mặt giấu ở hõm
cổ Lãnh Dạ , không dám ngẩng đầu, không dám nhìn anh!
"Em không phải là người phụ nữ hư?" Bạch Tuyết nói thầm, cô không
thể tin được đây là mình, chẳng lẽ cô thật muốn đem cái vật đó bỏ vào
trong thân thể mình ? Vậy Lãnh Dạ có thể hay không xem thường cô, sau
đó còn nói cô đi quyến rũ anh!
"Em là người phụ nữ của tôi, ai dám nói em là người hư hỏng !" Lãnh Dạ
khàn khàn nói, bị động tác chậm rãi của Bạch Tuyết hành hạ cơ hồ muốn
đại hỏa!
"Vậy anh có thể hay không còn nói em quyến rũ anh?" Bạch Tuyết thanh
âm rất nhỏ lại hỏi, cô là muốn xác định một chút hình tượng của mình trong
tâm Lãnh Dạ! Mặc dù có thể sẽ khiến cho cô thất vọng, nhưng là, cô chính
là muốn hỏi một chút, nếu không lại lo lắng.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lãnh Dạ mở ra tròng mắt đỏ rực, Bạch
Tuyết cả kinh, ánh mắt của anh thế nào lại có màu sắc này? Sắc bén giống
như là tròng mắt của dã thú , hồng hồng giống như là ánh mắt của sói, rất
hung ác, rất dọa người!
"Mắt của anh. . . . . ." Bạch Tuyết bị hoảng sợ nói, không dám lớn tiếng,
không dám nói thẳng ánh mắt của hắn là màu đỏ, chẳng qua là cẩn thận
nhắc một cái, hi vọng người đàn ông này biết tròng mắt mình bây giờ là