Vì vậy, cuống quít nói sẽ nhanh ăn cơm, để Lãnh Dạ đi rửa tay, chuẩn bị
một chút.
"Để cho tôi ăn em trước." Lãnh Dạ từ phía sau đưa hai tay qua bắt đầu từ
eo tiến lên người Bạch Tuyết , cho đến bộ ngực thì dừng lại, sau đó hung
hăng cầm nắm Bạch Tuyết , hung hăng bóp nhẹ một cái, lại đem thân thể
Bạch Tuyết quay qua, hung hăng cắn một cái trên cái miệng nhỏ nhắn, mới
hài lòng liếm môi.
"Ừ, mùi vị không tệ, hi vọng em làm thức ăn hợp khẩu vị." Lãnh Dạ như
không có chuyện gì xảy ra rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết liền
đỏ. Mùi vị không tệ, chẳng lẽ cô còn có mùi sao? Không khỏi hỏi ngược lại
mình, còn mùi đó giống như trên người Lãnh Dạ, để cho cô mê ly lưu
luyến?
Mỗi một lần Lãnh Dạ đến gần Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cũng bị mùi
hưong trên người Lãnh Dạ hấp dẫn, mùi thơm đó rất đặc biệt, là mùi thơm
cơ thể khiến cho cô si, để cho cô say, để cho cô có loại cảm giác an toàn.
Nhìn bóng lưng Lanh Dạ rời đi , người đàn ông này có thể bảo vệ cô có
phải hay không? Anh có thể cho cô an toàn không ? Anh có thể cho cô sự
ấm áp hay không? Hay có thể cho cô một ít tình yêu?
Bởi vì từ nhỏ không được ai coi trọng, nên Bạch Tuyết rất tự ti, vẫn cho
rằng mình không xứng với Lãnh Dạ, cũng không xứng lấy được tình yêu
của anh, cũng cho là Lãnh Dạ sẽ không yêu mình! Nhưng người đàn ông
này quá ưu tú, để cho Bạch Tuyết cảm thấy mặc cảm!
Cô mặc dù ngoài miệng nói, chỉ cần anh nuôi cô, cung cấp cho cô ăn học
là được, nhưng trong lòng cô cũng có khát vọng người đàn ông này sẽ yêu
cô một chút xíu, cô hi vọng giữa bọn họ không đơn thuần là sự giao dịch!
Bạch Tuyết làm xong cơm tối, bọn họ chuẩn bị ăn bữa ăn tối. Nhưng mà
lúc này Cung Hàn lại không có tâm tình ăn bữa tối, bởi vì hắn cho là mình