Hắn sáng sớm thấy được Lãnh Dạ đưa Bạch Tuyết đến trường, hắn rất ảo
não, hắn không ngờ hắn ở trong lòng Bạch Tuyết không có một chút địa vị!
Nếu như là bởi vì Bạch Tuyết bị Lãnh Dạ cướp đi lần đầu tiên, Bạch
Tuyết mới có thể đi theo anh ta, vậy hắn thực sự là hối hận vì sao mình
không phải là người cướp đi lần đầu tiên của cô!
Người đàn ông kia không xứng yêu Bạch Tuyết, anh ta chỉ là một khách
qua đường, anh ta không phải người ở đây, nhà của anh ta cũng không ở
nới này, nên sớm muộn cũng sẽ rời đi, thế nhưng Bạch Tuyết không thể rời
đi!
"Tuyết nhi, Lãnh Dạ không chỉ có một mình em, ngươi tại sao em lại
muốn khăng khăng một mực theo anh ta như thế ? Anh còn là xử nam,
không có chạm qua bất kỳ người nào, chỉ cần em gật đầu,cả đời này anh chỉ
yêu em, tuyệt đối không có người khác bên ngoài."
"Khang Cốc, anh không nên nói nữa, chúng ta mau trở về đi!" Bạch
Tuyết không muốn nghe Khang Cốc nói như vậy, kỳ thực chính cô cũng
từng nghĩ, Lãnh Dạ hiện ở bên ngoài có còn người phụ nữ khác hay không?
Mà cô lại không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ...
"Em có phải cũng hoài nghi anh ta hay không ? Anh ta lần này về nhà,
em biết anh ta đi làm gì? Có lẽ trong nhà anh ta đã có vợ, còn em chỉ là
món điểm tâm ngọt mà thôi!"
Cha của Khang Cốc là luật sư, nên hắn đã thấy qua quá nhiều loại
chuyện tương tự, đàn ông có tiền, cũng có vợ, thế nhưng bên ngoài vẫn
nuôi kim ốc tàng kiều, hơn nữa bên ngoài đều là những cô gái trẻ tuổi, cho
nên Khang Cốc không hi vọng Bạch Tuyết sau này bị thương tổn, hắn
không hi vọng Bạch Tuyết tương lai bị vứt bỏ, bị người nói là tiểu tam!