Sói con thứ ba (đây là một tiểu công chúa mỹ lệ , không chịu nổi rượu. ):
"Mẹ thật đáng ghét, tại sao lại uống mấy thứ này, khiến ta đầu thật choáng
váng!"
Sói con thứ một (đại vương tử): "choáng sao? Vì sao ta không bị? Uống
cũng tốt nha."
Sói con thứ hai (nhị vương tử): "Nhất định, Nhất định, phải uống."
Bạch Tuyết bỗng nhiên rất muốn uống rượu, hơn nữa kỳ quái chính là,
lần này uống rượu, chỉ là đầu có chút choáng, thế nhưng, ý thức lại rất rõ
ràng, không mơ hồ.
"Lại cho tôi một ly." Bạch Tuyết đem cái ly đưa cho Lâm Giang.
"Hảo." Lâm Giang không ngờ Bạch Tuyết tửu lượng cũng không tệ lắm,
vốn tưởng rằng cô hai chén liền say, không ngờ đã ba chén , còn chưa có
chuyện gì, nhìn loại rượu đỏ này, kỳ thực tác dụng chậm!
"Cám ơn cậu, vì bằng hữu ,cụng ly." Bạch Tuyết giơ lên ly rượu, ùng ục
ùng ục lại thấy đáy, một hơi lại uống cạn sạch.
"Bạch Tuyết uống chậm một chút , rượu này tác dụng chậm đấy!" Lâm
Giang nhìn Bạch Tuyết thương tâm, trong lòng hắn bỗng nhiên rất đau
lòng, thế là cũng quên mất mục đích chính mình đem Bạch Tuyết gọi tới ,
nhưng mà, nhiệm vụ của ba tiểu sói con là, chỉ cần mẹ không có nguy
hiểm, bọn họ sẽ không xuất thủ, bởi vì bọn họ cũng không muốn bị người
ta phát hiện bọn họ tồn tại, bọn họ còn muốn thanh nhàn sống qua ngày !
Đến lúc đó bụng mẹ lớn lên, bọn họ hiểu rõ cũng không thể nhàn rỗi , cho
nên không nên bại lộ thân phận, cũng là tôn chỉ của bọn họ.
"Rượu này uống ngon thật, tôi chưa bao giờ nghĩ uống nhiều rượu như
vậy, hôm nay chính là rất muốn uống, lại thêm một ly." Kỳ thực không phải
Bạch Tuyết muốn uống, mà là con trai trong bụng muốn uống.