Trong tròng mắt hắn bắt đầu phát hỏa, Bạch Tuyết đã cảm giác được
phía dưới bị nhiệt nóng cứng rắn , hình như là tư thế nộp vũ khí đầu hàng?
Bạch Tuyết bỗng nhiên vậy, trong lòng liền cười trộm, ai biết, lòng dạ
hẹp hòi của cô làm sao có thể thoát được cảnh giác của Lãnh Dạ ,cô đơn
giản giống như là giấy trắng, Lãnh Dạ vừa nhìn liền biết cô đang suy nghĩ
gì.
"Em rất nhàn rỗi?" Lãnh Dạ bỗng nhiên ái muội hỏi.
"A?" Bạch Tuyết không hiểu lời hoang mang, là có ý gì? Rất nhàn rỗi?
Hiện tại chẳng lẽ còn muốn làm chuyện khác sao? Dưới loại tình huống này
còn có thể làm chi?
Bạch Tuyết ngây thơ nhìn Lãnh Dạ, hé ra khuôn mặt tươi cười đã bởi vì
động tình mà trở nên đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, rất không hiểu
Lãnh Dạ là có ý gì?
"Cho em tự mình làm." Lãnh Dạ cầm lên cái tay Bạch Tuyết liền hướng
xuống dưới, Bạch Tuyết biết là cái gì, chỗ đó cô đã từng xờ, chẳng lẽ Lãnh
Dạ lại để cho cô sờ chỗ đó?
"Em không phải rất nhàn rỗi sao, cho em đồ chơi đó, chơi đi." con ngươi
đen nhánh của Lãnh Dạ chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, khuôn mạt
tuấn mỹ chậm rãi tới gần Bạch Tuyết, nhìn Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập.
Bạch Tuyết mặc dù bị mang tới nơi đó, thế nhưng cũng không dám to
gan sờ.
"Nó nó thế nào lại là đồ chơi?" Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
"Sờ --" mệnh lệnh khàn khàn, lại tràn đầy tư vị ái muội, khiến Bạch
Tuyết tai đều đỏ, chẳng lẽ anh cũng thích bị sờ chỗ đó? Nếu như anh thật
thích, vậy cô sẽ sờ đi.