"Tốt, nhớ kỹ lời em nói, rời xa những kẻ khác giới !" Lãnh Dạ cũng bắt
đầu thay quần áo.
"Vâng." Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực, trong lòng suy nghĩ,
người khác giới, mà anh cũng là người khác giới a.
Ai ngờ?
"Nhớ kỹ tôi là người đàn ông của em, cho nên ngoại trừ tôi." Lãnh Dạ
khí phách uy nghiêm nói.
Bạch Tuyết sửng sốt, Lãnh Dạ vừa mới nói anh là người của cô, Bạch
Tuyết liền hạnh phúc cười.
"Vâng , sẽ nhớ kỹ, anh cũng phải nhớ kỹ, em là người của anh." Bạch
Tuyết nói xong cũng chạy đi, bởi cô không có dũng khí nhìn Lãnh Dạ , nói
chung là cô muốn nói theo, cho nên mới có thể nói xong đã bỏ chạy.
Chẳng biết rằng, cô sẽ hối hận khi bỏ chạy , bởi vì Lãnh Dạ đã cười, là
hạnh phúc cười, nếu như cô ở lại, tin rằng lần này nhất định có thể nhìn
thấy Lãnh Dạ cười, đáng tiếc!
Lãnh Dạ cầm lấy túi xách của Bạch Tuyết , cũng theo xuống lầu .
Đi xuống lâu, Bạch Tuyết đã ở cửa chờ .
Lãnh Dạ cũng không có đi hướng Bạch Tuyết, mà là, hướng trên bàn trà
đi đến, chỗ đó có một giấy túi, Lãnh Dạ lấy ra hai chiếc hộp hình chữ tinh
xảo , đi tới chỗ Bạch Tuyết, hắn cầm trong tay một hộp, đưa cho Bạch
Tuyết một hộp.
"Này, đeo lên đi." Bạch Tuyết vừa nhìn là chiếc kính.
Lãnh Dạ mở của mình là kính râm ,liền đeo lên.