"Ô ô... Em biết rồi! Các người không nên trách em? Em chỉ là quan tâm
mẹ, sau này không nói thì thôi !" Sói con số ba ô ô khóc nói.
Lãnh dạ đang xem sách, khóe miệng vừa kéo, xem ra tiểu công chúa này
thích khóc rất giống Bạch Tuyết, bị ủy khuất liền sẽ khóc!
Hắn đã không thể chờ đợi được muốn biết sói con có hình dáng ra sao?
Đáng tiếc Bạch Tuyết ăn máu của hắn vẫn như cũ không thể nhìn thấu bên
trong. Bất quá có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng không tồi, sau này
hắn sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp phá võng phòng hộ bọn nhỏ .
"Anh đang nhìn cái gì? Hình như rất vui?" Bạch Tuyết nhìn thấy biểu
tình Lãnh Dạ tựa hồ rất vui vẻ?
"Nga, một chuyện xưa, không tệ, em có muốn nhìn hay không ?" Lãnh
Dạ nhìn Bạch Tuyết hỏi.
Bạch Tuyết nhìn thấy toàn tiếng Anh, đầu liền choáng.
"Không muốn! Rất nhiều nó nhận thức em, mà em lại không biết nó! Em
mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ?" Bạch Tuyết vặn thắt lưng, ngáp một cái nói.
Lãnh Dạ kéo Bạch Tuyết, vốn Bạch Tuyết vừa mới đứng lên bỗng nhiên
ngã vào trong lòng Lãnh Dạ .
Lãnh Dạ đè Bạch Tuyết lại , ở trên môi mềm mại vừa cắn lại vừa gặm.
Bạch Tuyết rất dễ động tình, một hồi liền bắt đầu thở hồng dốc.
Lãnh Dạ rời khỏi môi, nhìn bộ ngực cô phập phồng .
"Có đau bụng không? Tên hỗn đản đó, nhất định tôi phải giết hắn!" Ánh
mắt Lãnh Dạ vốn ôn nhu bỗng nhiên sắc bén , thế nhưng một tay lại ôn nhu
che bụng Bạch Tuyết .