"Thân thể của tôi là của anh ấy, các ngươi cũng không xứng đụng vào
tôi!" Bạch Tuyết nói xong liền phi thân nhảy xuống.
Vách núi cao ngất!
Nhưng vào lúc này, Cung Hàn từ đằng xa chạy tới, hắn nghe thấy thủ hạ
bẩm báo, nói Bạch Tuyết tìm hắn, mấy ngày này hắn vẫn không có miễn
cưỡng cô, chẳng lẽ cô đã nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi có chút
hài lòng, ai biết trong quán bar thấy nhân viên phục vụ nói, khiến hắn nổi
bão tại chỗ , đem theo hộ vệ của Bạch Tuyết một phát bắn chết !
Hắn đỏ mắt, như dã thú tức giận, bộ dáng rất đáng sợ.
Đi tới bên vách núi thượng, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua bốn phía, thấy
người đàn ông chật vật trên mặt đất vẫn như cũ ôm hạ thân, bộ dáng rất
thống khổ, lại nhìn thấy áo khoác hắn mua cho Bạch Tuyết bị ném trên mặt
đất, tròng mắt hắn bắt đầu xông máu.
"Mẹ nó -- mà đã làm gì với cô ấy?" Cung Hàn đi lên cho hắn một đấm,
khiến hắn sắp bất tỉnh
"Đại ca, đại ca tha mạng, đại ca tha mạng..."
"Con mẹ ngươi , phụ nữ của tao mà mày cũng dám --" Cung Hàn lại ra
một đấm, lúc này, răng của của hắn ta đều rớt, miệng chảy đầy máu, khiến
hắn rốt cuộc hiểu rõ, Hóa ra cô nhóc đó là người của đại ca , xong! Xong
rồi!
Đại ca thủ đoạn độc ác, lần này chết chắc rồi.
"Mẹ nó -- Cô ấy đâu? Cô ấy sao rồi..." Cung Hàn rống to, mắt khắp tìm
khiếm bóng dáng Bạch Tuyết .