"Anh, anh đang đánh là Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết , tên đó đang ở
bên trong mà! Nếu như thân thể này không phải là của Bạch Tuyết, tôi đã
sớm con mẹ nó đánh hắn , dám bắt cóc Bạch Tuyết, không muốn sống nữa
sao!" Lãnh Hạo ôm lấy Lãnh Dạ đang phát điên .
Lãnh Dạ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy thân thể Bạch
Tuyết , ảo não ôm lấy đầu.
"Cậu đi lấy một chút thuốc bôi nên mặt cho Bạch Tuyết đi! Xem trọng
hắn, anh phải bình tĩnh một chút!" Lanh Dạ liền đi khỏi.
"Mẹ nó! Lão tử không phải phụ nữ, tôi muốn đi tìm cô ấy." Cung Hàn bò
dậy hướng phía ngoài chạy đi.
Lãnh hạo đuổi tới, mà Lãnh Dạ cũng nhìn thấy , như hắn không có ngăn ,
bởi Bạch Tuyết ở chỗ đó hắn cũng không yên lòng, thế là, một đạo tia sáng,
xuất hiện ở cửa, Cung Hàn chạy đến, nhìn thấy Lãnh Dạ đã ở trong xe.
"Mang tôi đi hang ổ của cậu , cô ấy ở nơi đó!" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
Cung Hàn vốn biểu tình thương tâm , thoáng cái đã khá hơn nhiều, cô ấy
chưa chết,cô ấy chưa chết?
Thật tốt quá.
Cô ấy lại giả chính mình đi trở về.
Trong lòng không khỏi có chút mừng rỡ, chẳng lẽ cô cũng thích chỗ đó
của hắn , còn thích ở chung với hắn?
"Chớ đắc ý, cô ấy là không tiếp thụ được bộ dáng bây giờ, mới không
bằng lòng theo tôi trở về, còn chuyện của cậu, tôi và cậu chưa xong đâu!
Lên xe, Lãnh Hạo, cậu ra quá lái xe." Lãnh Dạ xuống xe, cùng Cung Hàn
ngồi vào chỗ ngồi phía sau .