"Cậu tốt nhất đàng hoàng một chút, đừng tưởng rằng có thân thể của cô
ấy tôi liền không có cách! Nhớ kỹ Bạch Tuyết là người phụ nữ của tôi, còn
cậu? Kiếp này cũng đừng nghĩ đến!" Lãnh Dạ hàn quang bắn về phía Cung
Hàn.
"Cô ấy bây giờ là của anh , thế nhưng sau này liền khó nói!" Cung Hàn
đắc ý nói, tựa hồ rất nắm chắc .
"Cô ấy nếu như là của cậu , sao lại nhảy xuống vực tự sát, sau này tôi sẽ
cùng cậu tính sổ!" Lãnh Dạ nghiêm nghị nói.
"Mở cửa --" Lãnh Dạ lạnh lùng một tiếng, khiến mấy người canh giữ
không khỏi run lên, giống như hắn là người không dễ chọc , thế là, ngoan
ngoãn mở cửa .
"Các ngươì một đám chết tiệt kia, lão tử quay về sẽ lại thu thập các
người!" Cung Hàn cảm giác không còn mặt mũi, cư nhiên dọa không được
đám ranh con, kỳ thực, là bề ngoài Bạch Tuyết ôn nhu không có khí thế!
Mà mấy người hộ vệ, trái lại bị khí thế của Lãnh Dạ chấn áp.
Ba người tiến vào.
"Mấy ngày nay, tôi và Bạch Tuyết thế nhưng mỗi ngày đều ngủ cùng một
chỗ, cô ấy rất ôn nhu nha!" Cung Hàn vui cười nói.
Kỳ thực, hắn và Bạch Tuyết ngủ một cái giường là thật, bất quá, hắn chỉ
là ôm Bạch Tuyết ngủ, cũng không có làm khó Bạch Tuyết, chủ yếu là lo
lắng dọa đến cô, lo lắng cô bị thương tổn , không ngờ chính là, hắn không
có thương tổn , cư nhiên bị thủ hạ của hắn dọa, ghê tởm chính là, còn bị
buộc nhảy núi!
Cái kẻ thương tổn Bạch Tuyết bị treo ở bên vách núi kia, chỉ qua có một
ngày liền bị diều hâu trong núi ăn sạch sẽ, chỉ còn lại có một đống xương