Lãnh Dạ còn hi vọng mẫu thân sẽ vui vẻ tiếp nhận Bạch Tuyết và đứa
nhỏ!
Một bên là mẫu thân anh, một bên là người anh thích, hai người phụ nữ
anh đều không muốn tổn thương!
Đây chính là Lãnh Dạ, mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thực trọng tình trọng
nghĩa.
Cuối cùng, Bạch Tuyết không chỉ ăn sạch sẽ đồ, ngay cả canh cũng uống
sạch sẽ. Từ trong bát ngẩng đầu lên, trên cái miệng nhỏ nhắn còn bóng
nhẫy một lớp dầu!
"Không biết còn tưởng rằng tôi ngược đãi em đấy! Mặc kệ em ăn cơm
đấy!" Lãnh Dạ nói, rút một tờ khăn giấy đưa cho Bạch Tuyết.
"Ha ha ha... Anh đương nhiên quản em ăn cơm, chỉ là em quá đói, mới
có thể ăn hơi nhiều." Bạch Tuyết cười ha hả nói.
"No rồi sao?" Mặt ngoài nhìn Lãnh Dạ lạnh lùng, thế nhưng ý trong lời
nói lại tràn đầy quan tâm và dịu dàng.
"No rồi." Bạch Tuyết vừa nói lại bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
"Không nên rửa, theo tôi lên lầu." Lãnh Dạ đau lòng Bạch Tuyết làm
những việc này, anh muốn thuê bảo mẫu, Bạch Tuyết lại không đồng ý, thật
ra thì trong nhà có người ngoài, thật đúng là bất tiện!
Lo lắng cô vừa chạy ở bên ngoài đến buổi trưa cũng sẽ mệt mỏi, thế là
gọi cô đi lên lầu, cố ý cho cô nghỉ ngơi một chút, chờ một lát anh lại xuống
len lén thu dọn đi!
"Có việc gì thế?" Bạch Tuyết hỏi.
"Ừ, có chút đau đầu, muốn tìm người trò chuyện!" Lãnh Dạ nói.