"Bạch Tuyết, không tìm được Lãnh Dạ, tôi có thể giúp em tìm, thế
nhưng, bây giờ em phải rời khỏi đây, em đã bị cái người phía sau để mắt
tới, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng nói.
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh đi đi!" Bạch Tuyết biết
Cung Hàn nói đều là thật, đây chính là kết quả cô muốn, vì cứu Lãnh Dạ,
cô không quan tâm bị ai để mắt, cô tin bọn nhỏ nhất định có thể cứu Lãnh
Dạ ra, bởi vì bọn chúng biết bay, Bạch Tuyết tin tưởng chúng. Mặc dù
chúng còn rất nhỏ, cũng không biết nhỏ hơn cô bao. Thế nhưng, cô không
oán không hối hận tin bọn nhỏ trong bụng.
"Không được, em phải đi theo tôi, " Cung Hàn nói xong liền tiến lên,
Khang Nghị một bước che ở phía trước Cung Hàn.
Lần trước anh để cho Cung Hàn này đem Bạch Tuyết đi là bất đắc dĩ, lần
này, anh ta lại muốn mang Bạch Tuyết đi, mơ tưởng!
"Muốn mang cô ấy đi, nên hỏi tôi trước?" Khang Nghị lạnh lùng nói.
"Còn có tôi." Khang Cốc cũng đi tới, đứng ở bên người Khang Nghị.
"Không ngờ, sẽ có nhiều người đàn ông vì em như vậy..." Cung Hàn
bỗng nhiên hiểu ra.
"Tất cả ra ngoài, ở bên ngoài chờ, nếu có động tĩnh lập tức tiến vào nói
cho tôi biết." Cung Hàn đối với thuộc hạ phía sau ra lệnh.
Những người mặc áo đen đều rối rít đi ra ngoài, sau đóẩn núp từ bên
ngoài.
"Chẳng lẽ anh không biết tôi sẽ làm gì sao? Anh không sợ tôi bắt anh
lại?" Khang Nghị đoán được người này làm gì.