tai liền ửng đỏ lên.
- Cảm ơn cậu. - Gia Trình cảm kích nói, đứng dậy toan tính rời đi, lại
sực nhớ ra một chuyện, quay lại kể lể với Mạch Quai.
- Phải rồi, cái kia... chuyện tối qua, kỳ thật tôi chỉ muốn làm Tiểu Tinh
ghen, bất quá... như cậu thấy đấy. - Gia Trình nói tới đây chỉ biết cười khổ.
Mạch Quai nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, chỉ lắc đầu
trào thua, nguyên lai sự tình chính là như vậy.
- Tiểu Tinh cậu ấy vốn tự ti yếu đuối, không bao giờ ghen với ai, đừng
làm những chuyện như vậy nữa, hai người chỉ cần tin tưởng nhau là được
rồi.
- Tôi còn không dám. - Gia Trình nhướn mày, nhìn hắn cười lấy lệ liền
xoay người ly khai.
Người kia vừa rời đi chưa được bao lâu, Mạch Quai cũng chưa kịp
đóng cửa phòng, phía sau bất thình lình bị Dương Đình Phong ôm lấy, làm
hắn thiếu chút nữa hét toáng lên, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn y.
- Cậu muốn dọa tôi suy tim chết có phải không?
Dương Đình Phong nở ra nụ cười quỷ dị, yêu thương hôn hít lên tóc
hắn, tai hắn.
- Người khác cậu nói tới là ai vậy?
Gò má Mạch Quai phát đỏ, gằn giọng quát.
- Cậu dám nghe bọn tôi nói chuyện?
- Tôi không biết, chữ nào lọt tai thì tôi nghe. - Môi Dương Đình Phong
tham lam hôn mút cổ Mạch Quai, khiến hắn theo bản năng rụt cổ lại, thẹn