“Cha tôi đi rồi, mẹ tôi không thể chấp nhận được đả kích lớn như vậy,
bà….đã phát điên.” Cô nhẹ giọng khóc, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của
mẹ, cô liền đau lòng không thôi, mấy năm nay quả thật là cô và mẹ rất vất
vả.
“Vậy em không nghĩ qua chuyện dẫn bà đi chữa bệnh sao?” Uông Hạo
Thiên nhìn cô, dù sao người đàn ông đó cũng để lại tiền cho bọn họ.
“Ngay từ đầu, tôi cũng không có chú ý, chỉ nghĩ rằng trong lòng mẹ
đang đau khổ, cho nên kiếm chuyện gây sự để trút giận, sau đó mới chú ý
đến chuyện bà sinh bệnh, bởi vì không đành lòng đưa bà đến bệnh viện tâm
thần, cho nên tôi mời người đến chăm sóc bà, cho đến một ngày, tôi trở về
nhà đã thấy lửa bốc lên đến tận trời, thì ra là mẹ tôi phóng hỏa, may mắn là
cô người làm thông minh đã dẫn bà chạy thoát ra ngoài. Lửa bị dập tắt,
nhưng lầu trên lầu dưới đều bị thiêu rụi, tuy rằng mẹ tôi không bị truy cứu
trách nhiệm hình sự, nhưng chúng tôi cũng phải bồi thường, cứ như vậy,
chỉ trong một đêm, chúng tôi trở thành những kẻ trắng tay……..” Cô không
có nói tiếp, chỉ nhắm chặt hai mắt suy nghĩ, những khoảng thời gian khó
khăn kia, cô không dám quay đầu nhìn lại.
“Em không có đi tìm cha em sao?” Cuối cùng Uông Hạo Thiên cũng
mở miệng hỏi, anh không tin người đàn ông kia lại nhẫn tâm như vậy, mặc
kệ thế nào cô cũng là con gái của ông ta.
“Không có.” Cô lắc đầu. “Từ ngày ông ta rời khỏi tôi và mẹ, ngày đó
tôi đã thề , cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa, cũng không bao
giờ thừa nhận ông ta.”
Lúc này Uông Hạo Thiên mới hiểu được, cô hoàn toàn không có nói
ra, nếu cô không quá quật cường, thì cô sẽ không phải chịu nhiều khổ sở
như vậy. Có điều, nếu không như vậy, anh cũng sẽ không quen biết cô, mọi
chuyện trước kia đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhẹ nhàng nói: “Đừng suy
nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.”