nói xong, lấy bút ra viết vào tấm chi phiếu, sau đó đưa cho cô “Về phần cô
gái kia, chị Hồng tự mình lo liệu đi.”
“Điều này sao có thể? Nếu cậu đã trả tiền, thì người là của cậu, còn
chuyện cậu có muốn hay không, thì cậu tự mình quyết định, chuyện gì nên
làm tôi sẽ giúp cậu làm tốt, cậu chỉ cần chờ điện thoại của tôi là được, lần
này thật sự rất cám ơn cậu, tôi không quấy rầy cậu nữa, cậu tiếp tục đi vui
vẻ đi, sau này có cơ hội tôi sẽ cảm tạ cậu.” Chị Hồng cầm lấy tờ chi phiếu,
thật vui vẻ vì anh đã nể mặt mình.
“Ok.” Uông Hạo Thiên nói xong rồi tiến đến ghế lô.
Thích Vi Vi ngủ không được, cứ lăn qua lộn lại trên giường cô vừa lo
lắng lại vừa sợ hãi, hy vọng dì Út có thể nhanh chóng cho cô một câu trả
lời, bởi vì ngày mai đã là thời hạn cuối cùng rồi, tự hỏi chính mình hết lần
này đến lần khác, thật sự cứ như vậy mà bán thân sao? Mình làm sao đối
mặt với anh Thiên Tứ đây? Nhưng khi nhìn thấy mẹ, cô biết bản thân phải
làm như vậy.
Tích tích tích, tiếng chuông tin nhắn của di động vang lên, đã khuya
như vây rồi mà ai còn gửi tin nhắn cho mình? Cô vội vàng mở ra xem, là
tin nhắn của Tiếu Tiếu: “Vi Vi, sáng mai gặp ở cổng trường nhé, mình và dì
Út sẽ ở đó chờ cậu, dì Út đã tìm được đối tượng rồi, cụ thể của chuyện này
gặp mặt hãy nói.”
Đã tìm được đối tượng? Lòng của cô ngẩn ra, có phải đã tìm được
người mua mình hay không? Nhưng cô không hề cảm thấy vui sướng, mà
chỉ cảm thấy bàng hoàng, sợ hãi, bất an………..