phòng của Catherine. Khách sạn yên tĩnh lạ thường, giờ này tất cả mọi
người, hoặc đã ra ngoài theo đuổi các cuộc vui, hoặc đã chìm vào giấc ngủ.
Khi họ đến cửa phòng, Leo chờ đợi khi Catherine tìm kiếm chìa khóa
trong túi lụa dệt kim cô đã thắt vòng quanh cổ tay.
" Để anh," Leo nói khi cô đã tìm thấy chìa khóa. Anh lấy nó và mở cửa.
"Cảm ơn anh." Catherine đã lấy lại chìa khóa và quay sang đối mặt với
anh ở ngưỡng cửa.
Leo nhìn xuống mặt cô, đọc những cảm xúc thoáng qua trong mắt cô. Đó
là sự tuyệt vọng, sự cự tuyệt cùng niềm khao khát. "Mời anh vào đi", anh
nói nhẹ nhàng.
Cô lắc đầu. "Anh phải đi. Thật không đứng đắn khi anh đứng ở đây đâu.
"
"Đêm vẫn còn sớm. Em sẽ làm gì trong đó, một mình? "
"Ngủ."
"Không, em sẽ không. Em sẽ trằn trọc và lo lắng về những cơn ác mộng
"
Biết rằng mình đã ghi điểm, Leo thừa thắng xông lên. "Hãy để anh vào."