LỄ TÌNH NHÂN ĐẪM MÁU - Trang 172

Thư Tầm ngẩn ra, khóe mắt giật giật mấy lần.

Quay ngược thời gian trở lại mấy năm trước, ở một buổi tối nào đó hai
ngườiđi du lịch, khung cảnh ngoài cửa sổ là biển rộng mịt mờ và bầu trời
đầysao, vào lúc Thư Tầm khóc to oai oái, còn khản giọng kêu đau, Tả
KìnhThương ngừng lại, bấy giờ hai người đã cởi hết quần áo, một tay Tả
KìnhThương đẩy đầu gối Thư Tầm lên, một tay khác ôm eo cô.

“Anh còn chưa vào…” Giọng nói Tả Kình Thương có chút bất đắc dĩ, trầm
xuống, như đang kiềm nén, “Em đau ở đâu?”

“Thật à?” Thư Tầm chột dạ nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ như quả hạnh chín.

Tả Kình Thương làm bộ như muốn tiếp tục, Thư Tầm lại gào to, ôm mặt,
khóc vô cùng thảm thiết.

Tả Kình Thương chịu thua, dậy ngồi ở mép giường, hít sâu vài hơi, rút
mộttờ khăn giấy, ném bao cao su vào sọt rác. Thư Tầm tủi thân ôm chăn,
mộtlúc sau mới ngừng khóc, sau đó lại không nhịn được bật cười. Tả
KìnhThương quay đầu lại, “Cười gì thế?”

“Không có gì.” Thư Tầm cắn môi, “Thoát được lần này.”

“Thật không?” Tả Kình Thương hỏi ngược lại, “Em cứ đợi mà xem.”

Chuyện cũ tái hiện trong đầu, thảo nào anh mất đi năng lực suy nghĩ, lúc
nàyThư Tầm cũng chẳng nghĩ được gì, chỉ nhớ hơi thở nằng nề của anh bên
tai cô khi ấy.

“Em hãy ngừng hoạt động tâm lý đi.” Tả Kình Thươngchợt lên tiếng nhắc
nhở, kéo Thư Tầm từ quá khứ trở về thực tại ngay lập tức, ánh mắt cô còn
vương chút rung động hoảng hốt, bất ngờ chạm phảiánh mắt anh, cô bối rối
chớp mắt, đôi môi run lên, đành nhìn bừa sanghướng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.