muốn tìm đường chết thì cũng đừng liên lụy đến chúng ta. Huống chi nơi
này cũng không phải là Đông cung, các ngươi muốn giương oai thì trở về
một mẫu đất ba phân của các ngươi mà giương oai đi, nếu không, cẩn thận
gậy gộc của ta không có mắt đâu!”
“Ngươi… Ngươi đừng khi dễ người quá đáng, chúng ta đều là nô tỳ,
người nào không biết được nơi này mờ ám? Chẳng qua chỉ là một tiếng
thông bẩm, nếu như Hoàng thượng không chịu gặp chúng ta cũng không
dây dưa. Nhưng là ngươi một tiếng cũng không chịu, thực muốn làm khó
dễ sao?” Triêu Hà tức giận đến cả người phát run, há miệng nhìn ma ma kia
nói: “Các ngươi nói Hoàng thượng đã ngủ, nhưng là ta rõ ràng nghe được
thanh âm ca hát truyền đến, ngươi lừa gạt quỷ đâu? Nếu còn không tránh ra
ta liền xông vào!”
“Ngươi dám?” Ma ma kia cầm cây côn xông lên trước mặt, nghe được
thanh âm của nàng ta thì bên trong lập tức xông ra vài tên thái giám, khí thế
hung hăng nhìn hai người Thường Hy, thần sắc vô cùng dữ tợn.
Thường Hy đưa tay kéo lại Triêu Hà, khập khiễng tiến lên phía trước,
lướt nhìn mọi người. Ánh mắt này, lạnh như băng lẫm liệt, sắc bén tựa dao.
Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt
nàng. Thường Hy nhìn thấy bọn họ cúi đầu, thế này mới lên tiếng nói: “Nếu
không có chuyện tình khẩn cấp đêm hôm ai dám đến quấy rầy giấc ngủ của
Hoàng thượng? Các ngươi nếu còn dám ngăn trở, ta nhất định sẽ bẩm báo
Hoàng thượng trừng phạt thật nặng các ngươi!”
“Giọng điệu của Ngu thượng nghi thật lớn!” Lúc này quản sự ma ma của
Loan Minh cung từ từ đi ra, khóe miệng mang theo châm chọc, nhìn
Thường Hy, lại nhìn mọi người nói: “Mị phi nương nương ghét nhất người
khác quấy rầy ngài cùng Hoàng thượng cùng một chỗ. Tính khí nương
nương ta không nói chắc các ngươi cũng hiểu, nếu để cho những người
không phận sự đi vào, ngày mai các ngươi liền lãnh cái chết đi!”