Đứng ở ngoài cửa phòng Vân Thanh, Thường Hy giơ tay lên nhẹ nhàng
gõ cửa nói: “Nô tỳ Ngu Thường Hy cầu kiến cô cô!”
Hồi lâu bên trong mới truyền ra một thanh âm nhàn nhạt: “Vào đi!”
Thường Hy đẩy cửa ra, nhấc chân đi vào. Trang trí trong phòng Vân
Thanh vô cùng mộc mạc, tựa hồ cùng địa vị quản sự cô cô của nàng có chút
không tương xứng. Thường Hy thấy Vân Thanh ngồi cạnh bàn trà nhỏ khắc
hoa hồng, trước người đặt một chung trà, ly trà có họa tiết cánh bướm đùa
giỡn trên đóa hoa cực kỳ trang nhã. Trên cổ tay Vân Thanh là một vòng
ngọc bằng phỉ thúy, ánh ngọc ôn nhuận khẽ phát ra những tia sáng yếu ớt,
cực kỳ đẹp mắt. Thường Hy thu tâm thần lại, khom mình hành lễ: “Nô tỳ
tham kiến cô cô, không biết cô cô tìm nô tỳ có chuyện gì phân phó?”
Vân Thanh ngẩng đầu quan sát Thường Hy, ánh mắt kia cực kỳ sắc bén
khiến Thường Hy cảm thấy không thoải mái, nhưng là không thể phản
kháng, chỉ có thể yên lặng đứng đó. Thường Hy có thể cảm nhận được khác
biệt về địa vị mang tới sự khác biệt về đối đãi, nàng cho rằng mình có thể
quen, tuy nhiên thật ra nàng vẫn không thể chịu được ánh mắt cao cao tại
thượng kia của Vân Thanh chiếu vào người nàng.
“Ngày mai chính là ngày Lương đễ cùng với Nhụ tần vào Bảo lâm tiến
vào Đông cung. Cô đã đến Đông cung cũng không thể ngồi không, ngày
mai cô đến phục vụ Phùng Lương đễ!” Vân Thanh thản nhiên nói, tựa như
đang nói những chuyện rất bình thường, giữa hai hàng lông mày là một loại
khí thế lạnh lùng.
Thường Hy trợn to mắt giống như không thể tin được nhìn Vân Thanh,
để cho nàng đi hầu hạ Phùng Lương đễ, đó tương đương không phải là đẩy
nàng vào miệng hổ sao? Có Lương đễ nào lại thích một thị tỳ xinh đẹp hơn
mình? Nếu thực làm như lời Vân Thanh nói, chỉ sợ mạng của nàng cũng
chấm dứt tại đây. Thường Hy không khỏi phẫn nộ, Vân Thanh này chính là
cố ý muốn đối nghịch cùng nàng đây!