Thật là trời cũng giúp ta! Thường Hy lộ ra một nụ cười thật tươi nhìn
Tiêu Vân Bác nói: “Hẹn gặp lại!” Sau đó nhìn Lệ Bình đang hướng nàng
ngoắc lên tiếng: “Tới ngay đây!” Nàng lại hướng mấy vị nam tử giả trang
một cái mặt quỷ, nhanh chân bỏ chạy, xa xa thỉnh thoảng còn có thể nghe
được tiếng cười thanh thúy vui thích của nàng.
Năm người đồng thời đều quay đầu nhìn bóng lưng Thường Hy, chỉ thấy
nàng thân thiết kéo áo kêu gọi một nữ nhân cũng mặc áo tú nữ giống nàng,
hướng Vĩnh Hạng cung đi tới.
Đại hoàng tử Tiêu Vân Dật đầy thâm ý liếc mắt nhìn Tiêu Vân Trác, cười
to nói: “Hôm nay quả nhiên không uổng phí tâm tư ra ngoài một chuyến,
vốn muốn cải trang thái giám đi xem tú nữ năm nay có cái mô dạng gì,
không ngờ tới lại có thể nhìn thấy một tú nữ giận dữ mắng mỏ, đùa giỡn
Thái tử. Thú vị, quả nhiên thú vị!”
Tiêu Vân Trác mặt không đổi sắc, vẫn lạnh lùng như cũ nhìn hắn một
cái, thản nhiên nói: “Cô gái này quả nhiên thú vị!” Quẳng xuống một câu
như vậy, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Vân Triệt vừa thấy Tiêu Vân Trác đi, biết hắn có chút không vui,
đang muốn đuổi theo, Tiêu Vân Dật đưa tay ngăn lại: “Nhị đệ, ngươi nói
Tứ đệ vậy là có ý tứ gì, chẳng lẽ hắn coi trọng tiểu tú nữ đó?”
Tiêu Vân Triệt dừng lại nhìn Tiêu Vân Dật, nhẹ nhàng cười một tiếng,
trên mặt càng phát ra nhu hòa: “Ánh mắt Thái tử gia chỉ sợ không có kém
như vậy chứ?”
Tiêu Vân Triệt nói xong nhấc chân đuổi theo phương hướng của Tiêu
Vân Trác. Tiêu Vân Bác hừ lạnh một tiếng, quét mắt nhìn Tiêu Vân Dật và
Tiêu Vân Thanh một cái, vẫn cái bộ dạng nửa âm nửa dương nói: “Thật
đói, hai vị ca ca chậm rãi tản bộ, tiểu đệ đi trước một bước!”