Đều là cùng rơi xuống nước, Thường Hy lại ở địa vị thấp, đương nhiên
phải đi trước thỉnh an, nhưng là nàng không muốn nhìn thấy mặt của Mạnh
Điệp Vũ cho nên mới bảo Triêu Hà thay nàng đi, người khác cũng tìm
không ra sai sót. Triêu Hà lập tức đáp lời, xoay người rời đi. Đợi Triêu Hà
đi khuất, Thường Hy mới cất bước đến Doanh Nguyệt điện. Vãn Thu trông
thấy nàng lập tức ra đón, kéo tay nàng ân cần hỏi han: “Ngu tỷ tỷ, tỷ tỉnh
rồi à? Như thế nào lại đi ra đây? Tỷ cần phải biết quan tâm đến thân thể
mình a, Triêu Hà làm sao lại không khuyên tỷ vậy?”
“Ta không sao rồi, muội xem, đây không phải là đang rất tốt sao?”
Thường Hy rất cảm động, Triêu Hà và Vãn Thu đối với nàng đều là thành
tâm thật ý.
Thường Hy liên tục bảo đảm, lúc này Vãn Thu mới thực sự tin tưởng
thân thể nàng không có vấn đề gì. Nhưng đến khi Vãn Thu nghe được
Thường Hy hỏi chuyện tình Tiêu Vân Trác, mặt lập tức tối, ủy khuất nói:
“Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay tính tình Thái tử
gia cực kỳ xấu. Trước kia nô tỳ cũng đã phục vụ qua Thái tử gia, còn chưa
có nghe nói qua pha trà không ngon… Mấy ngày nay trà do nô tỳ pha, Thái
tử gia cũng phải quăng xuống đất mất ba chén rồi. Tiểu nha đầu phục vụ
Thái tử gia dùng bữa cũng bị phạt, Trịnh Thuận công công thì không phải
nói, ngay cả Chu tổng quản cũng bị mắng. Ngu tỷ tỷ, tỷ nói Thái tử gia là bị
làm sao vậy? Làm sao lại giống như biến thành người khác thế?”
Thường Hy đúng là sợ hết hồn, vừa mới đầu nghe Triêu Hà nói nàng
cũng không để ý lắm, bởi vì lời của Triêu Hà có lúc cũng sẽ hơi phóng đại
lên một tý, nhưng là Vãn Thu thì không như vậy. Nay ngay cả Vãn Thu
cũng nói thế, Thường Hy có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Gần đây có
ngoại thần đến gặp Thái tử gia hay không?”
Nếu là chuyện lầu trúc bên kia không thuận lợi, lấy tính tình của Tiêu
Vân Trác thì cũng không dễ lộ hỷ nộ ra ngoài chứ! Chẳng nhẽ lại xảy ra
chuyện lớn khó lường hay sao?