Mặc dù nơi này không phải là trong nhà, nhưng cũng là chỗ mọi người
cùng ở chung, theo lý phải khiêm nhượng lẫn nhau mới phải. Đỗ đại tiểu
thư bỗng dưng chặn đường quả thực là không thỏa đáng. Mama mấy ngày
qua tân tân khổ khổ dạy cho chúng ta lễ nghi quy củ, là để rèn luyện tâm
tính của chúng ta, đề cao tu dưỡng của chúng ta, có phải hay không Đỗ đại
tiểu thư?”
Thường Hy khẩu khẩu thanh thanh đều nói đến lễ nghi quy củ, chữ chữ
đều không rời các tố chất mà nữ tử cần có, quả nhiên nói xong khiến cho
Đỗ Đình Phương thẹn quá hóa giận, nhìn Thường Hy châm chọc nói: “Chỉ
là một thương nhân chi nữ cũng dám cuồng ngôn loạn ngữ, nơi này cũng
đến lượt ngươi nói sao?”
“Vương tử phạm pháp bồi tội như thứ dân, nếu đã vào cung mọi người
đều ngang hàng thân phân tú nữ. Đỗ đại tiểu thư miệng nói ác ngôn quả
thực thương tổn đến tình nghĩa các tỷ muội. Hoàng thượng mấy ngày trước
còn ban ra chiếu chỉ nói: kính già như cha, yêu trẻ như con. Hoàng thượng
cũng coi chúng sinh bình đẳng, Đỗ đại tiểu thư lại miệt thị thánh ý như thế
này, tiểu thư là đối với Hoàng thượng bất mãn sao?” Âm điệu Thường Hy
nhẹ nhàng chậm rãi, ngôn ngữ nhu hòa nhưng lại mang đến cho người ta
một cỗ áp lực nặng nề, ép đến nỗi trái tim run lên một cái.
Đỗ Đình Phương mặt biến sắc theo bản năng nói: “Thần nữ không dám!”
Đương kim Hoàng thượng tính tình đa nghi, tâm tư thay đổi khó đoán,
người bên cạnh không khỏi nơm nớp lo sợ khắc tâm hầu hạ để tránh tai họa
bất ngờ. Ngay cả đương kim Thái tử ở trước mặt Hoàng thượng cũng phải
cực kỳ cẩn thận, chứ đừng nói đến mấy cái tú nữ còn chưa ra hồn này. Lúc
này đây ai dám chửi bới thánh ý, đây không phải là muốn chết sao?
Đỗ Đình Phương thế nào cũng không nghĩ đến Thường Hy chỉ dùng vài
ba câu là đã đem Hoàng thượng lôi ra, trong lúc nhất thời ép cho mình đến
nỗi không thể không cúi đầu. Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi