Tiêu Vân Trác thích nàng? Nếu hắn không bị điên thì cũng là Mạnh Điệp
Vũ bị điên. Nhưng dù sao Mạnh Điệp Vũ cũng sẽ không điên, cho nên nam
nhân kia thật sự là thích nàng?
Mạnh Điệp Vũ đè nén cơn giận của mình, quay đầu nhìn Thường Hy
hung hãn nói: “Ở trước mặt tôi cô cũng không cần giả bộ! Nếu không quan
tâm cô, biểu ca vì sao lại bỏ qua tôi mà đi ôm cô? Nếu không thích cô làm
sao có thể đặt xích đu trong thư phòng để mỗi ngày cô cùng với huynh ấy?
Nếu không thích cô huynh ấy sao có thể dung túng cô như vậy? Nếu không
thích cô thì sao tầm mắt của huynh ấy luôn luôn không rời khỏi cô? Ngu
Thường Hy cô đừng cho kẻ khác là kẻ ngu, cho dù là như vậy thì tôi cũng
sẽ không bỏ qua cho cô!”
Thường Hy sững sờ nhìn Mạnh Điệp Vũ, mới vừa rồi không phải là nàng
nghe lầm chứ? Nhưng là Thường Hy không biết phản bác như thế nào,
trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác!
Tiêu Vân Trác đối xử với nàng coi như là rất khá, nhưng là cho đến nay
nàng đều không cảm thấy có cái gì đó đặc biệt, hoặc đúng hơn là nàng chưa
bao giờ đem chuyện này cẩn thận suy nghĩ cả. Khi nàng biết Thái tử gia
chính là kẻ nàng đã dùng một cước đạp hắn xuống nước thì nàng hoàn toàn
tử bỏ ý niệm bò lên giường hắn, bỏ luôn cả suy nghĩ muốn làm phi tần
trong hậu cung, cho nên sau đó tư tưởng của nàng không hề dính dáng chút
tạp niệm nào, trong lúc nhất thời thế nhưng không nghĩ tới Tiêu Vân Trác
đối với nàng đã sớm vượt qua khỏi chủ tử với nô tỳ nhiều lắm!
Thấy được vẻ mặt của Thường Hy, Mạnh Điệp Vũ đột nhiên cảm thấy có
chút khổ sở, tại sao Ngu Thường Hy cái gì cũng không biết lại được biểu ca
nâng niu trong lòng bàn tay? Tại sao Ngu Thường Hy có thể dễ dàng cướp
đi tâm của biểu ca? Nàng không phục! Từ nhỏ nàng đã biết sau này khi lớn
lên nhất định phải gả cho biểu ca, cô cô nói muốn nàng làm tân nương của
biểu ca, cho nên những năm qua nàng vẫn một mực đến gần Tiêu Vân Trác,
ở trong lòng của nàng biểu ca chính là người nàng muốn dựa vào cả đời…