LỊCH SỬ GESTAPO - Trang 355

3

Những “kinh nghiệm” của bọn bác học Quốc xã.

Khi tên Kaltenbrunner trở thành chỉ huy tối cao của tổ chức R.S.H.A thì

mọi công việc đều được mở rộng đáng kể. Những trại tập trung mới giam
giữ tù binh chiến tranh và những người lao động bình thường được giao cho
Gestapo quản lý.

Những trại giam tù binh trước đây thuộc quyền của quân đội vì người ta

tin là Bộ tổng tư lệnh quân đội sẽ tôn trọng các quy định quốc tế về việc đối
xử với binh lính và sĩ quan đối phương rơi vào tay họ. Bộ tổng tư lệnh đã
không phản đối việc này, còn cộng tác hoạt động với Himmler và các nhân
viên của hắn. Đây là bắt đầu công việc mở rộng sự cộng tác trên tinh thần
thông cảm lẫn nhau để giới quân sự phải đối mặt với việc tàn sát và phải chi
tiền cho các đội hiến binh. Vì vậy Bộ tổng tư lệnh đã dần dần quen với
những cảnh giết người khủng khiếp và đã áp dụng những kiểu hành quyết
ấy trong những hoàn cảnh của mình.

Biện pháp tàn sát khủng khiếp đổ đầu tiên xuống các tù binh chiến tranh

là người Xô Viết. Từ tháng 7-1941 đã có một hội nghị giữa tướng Reinecke,
phụ trách ban hành chính của Bộ quốc phòng với các tên Brener phụ trách
về tù binh chiến tranh; Lahousen đại diện cho Canaris và Bộ quốc phòng,
Müller chỉ huy Gestapo đại diện của cục R. S. H.A. Trong cuộc họp này,
những quyết định đã được đề ra và giao cho Müller thực hiện. Đó là các vấn
đề hướng dẫn hành động trong cuộc chiến giữa các nước phía Đông.

Những quyết định này còn được ghi vào văn bản ra ngày 08-9-1941

“Binh lính Xô Viết đã không còn được hưởng quyền lợi đối xử như một kẻ
địch xứng đáng, theo các điều khoản của hiệp ước Genève (…) người ta
buộc phải ra lệnh hành động không thương xót và cương quyết với một dấu
hiệu nhỏ tỏ ra không chịu phục tùng, đặc biệt với những kẻ cuồng tín Bôn-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.