chóng. Đầu tháng 7 đã có những cuộc đụng độ khá quyết liệt giữa nghĩa
quân và quân Pháp ở bản Khaso và bản Đaxia. Thực dân Pháp điều binh từ
Bắc Bộ, Trung Bộ Việt Nam đến tăng cường ở Atôpơ, Xaravẳn và Bátxắc.
Ở vùng Bôlôven, thực dân Pháp thiết lập một hệ thống đồn bót trên trục
đường quan trọng Thateng, Đaxia để đối phó.
Pháp vội vàng thành lập tại Nam cao nguyên Bôlôven hai binh đoàn
đặc biệt. Nghĩa quân chặt cây, lấp đá chặn lối đi về căn cứ Noọngbốc. Quân
Pháp phải hành binh đến ba tháng mới về được khu căn cứ.
Chiến thuật của nghĩa quân là đánh du kích, đánh nhanh rút nhanh.
Ngày 14-10-1901, quân Pháp bị chặn đánh thiệt hại một số; ngày 3-11-
1901 quân Pháp lại bị phục kích thiệt hại nặng. Chặng đường tiến công vất
vả phải đổi bằng máu. Cuối cùng, sau trận giao chiến ác liệt ở bản Xêpiên,
quân Pháp mới vào được khu căn cứ Noọngbốc.
Phong trào đấu tranh lan dần đến vùng tả ngạn sông Xêcoong. Nhân
dân biên giới LàoViệt bắt tay nhau cùng chống kẻ thù chung. Tháng 5-
1901, nghĩa quân tiến công đồn Konketu, nơi hợp lưu giữa sông Pôcô và
Pôxi, đồn biên giới hai nước Việt-Lào. Sáng ngày
29-5-1901, nghĩa quân cải trang tiến vào đồn và nhanh chóng đánh
chiếm Konketu. Bị tập kích bất ngờ, binh lính trong đồn không kịp trở tay.
Tên đồn trưởng bị thương nặng, quân lính hoang mang vội vàng cáng tên
đồn trưởng tháo chạy về Kon Tum Việt Nam.
Năm 1902, nghĩa quân hoạt động mạnh ở Xaravẳn. Những cuộc đụng
độ giữa nghĩa quân và quân Pháp xảy ra hàng ngày. Một người chỉ huy
nghĩa quân ở Thoong Vải là Ong Prơi đã đánh rất giỏi làm cho quân Pháp
lao đao, chúng phải điều động lính khố xanh từ Đaxia, Thateng, Tạcpạc
đến.
Vốn tin vào sức mạnh của súng đạn kỹ thuật, thực dân Pháp cho rằng
những lực lượng quân sự to lớn của chúng điều động từ khắp Đông Dương
về sẽ có thể đánh tan nghĩa quân vào mùa mưa năm 1902. Nhưng chúng đã
tính sai, nghĩa quân vốn người dân tộc quen thuộc địa bàn núi rừng, làng