Sau lần kiểm tra đó, Lương Vũ Đế biết Tiêu Hoằng không có ý làm
phản, nên lại càng tín nhiệm hơn trước. Lương Vũ Đế nuông chiều thân
thuộc và quan lại như vậy, nhưng lại đối đãi với dân chúng hoàn toàn khác.
Hễ có ai đi hành động đi ngược lại pháp luật của triều đình, đều bị trừng trị
rất nặng. Nếu người phạm tội bỏ trốn, thì cả nhà phải phạt khổ sai. Do đó,
bọn quí tộc quan liêu không sợ hãi gì cả, càng lộng hành và áp bức, bóc lột
nhân dân hết sức tàn tệ. Thậm chí, có kẻ công khai giết người giữa đường
phố kinh thành cũng không có ai dám can thiệp. Một viên quan chính trực
tên là Hạ Thâm dâng lên 1 sớ tấu, nêu lên ý kiến với Lương Vũ Đế: một là
hiện nay quan lại ở các châu quận bóc lột tàn khốc, nhân dân chịu không
nổi. Hai là, các quan lại cực kì xa xỉ, lãng phí hết sức nghiêm trọng. Ba là,
gian thần hoành hành, tác uy tác phúc, hãm hại người tốt. Bốn là, xây dựng
cung điện dinh thự tràn lan, không lúc nào ngừng, nhân dân phải phục dịch
suốt năm không được nghỉ ngơi.
Mọi điều Hạ Thâm nêu lên đều là sự thực, nhưng Lương Vũ Đế không
nghe lọt tai câu nào. Ông ta lập tức đọc cho thái giám chép 1 chiếu thư quở
trách Hạ Thâm. Trong chiếu thư, ông ta tự miêu tả mình là 1 hoàng đế hiền
minh hiếm có dưới gầm trời này, gồm đủ các đức tính cần lao và tiết kiệm,
gọi các ý kiến của Hạ Thâm là hoang đường, vô căn cứ. Lương Vũ Đế cũng
là 1 ông vua sùng tín Phật giáo. Ông ta cho xây dựng tại Kiến Khang 1 ngôi
chùa có qui mô hùng vĩ là chùa Đồng Thái. Mỗi buổi sớm, ông đều đến
chùa thắp hương cúng Phật, giảng giải phật pháp cho mọi người nghe, nói
rằng làm như vậy là để tiêu trừ tai nạn cho dân. Về già, ông còn làm những
việc hết sức kì cục nữa. Mộ hôm, ông quyết định đến chùa Đồng Thái để
"xá thân"( có nghĩa là xuất gia đi làm hòa thượng). Hoàng đế làm sư, đây là
sự việc mới có lần đầu. Nhưng hoàng đế đã quyết, ai còn dám phản đối.
Thêm nữa lúc đó Phật giáo đang thịnh hành, hoàng đế tình nguyện làm hòa
thượng, còn tỏ rõ rằng ông dốc lòng tin vào phật pháp.
Lương Vũ Đế đi tu trong 4 ngày thì trong cung cử người đi đón về.
Sau đó, ông nghĩ: làm như thế không thỏa đáng. Bởi vì theo phong tục