Tây Dương của người Hà Lan không có gì đáng sợ. Các người cứ nối theo
thuyền của ta mà tiến tới".
Quân Hà Lan nghe tin đoàn thuyền lớn của Trịnh Thành Công sắp tiến
công vào đảo thì rất kinh hoàng. Họ tập trung quân đội vào 2 thành Đài
Loan (nay là vùng Đông Bình, Đài Loan) và Xích Khảm (nay ở vùng Đài
Nam) vì ở đó có pháo đài và công sự, đồng thời cho đánh chìm nhiều
thuyền cũ trên lối vào cảng nhằm ngăn trở đoàn thuyền của Trịnh Thành
Công đổ bộ. Trịnh Thành Công cử Hà Đình Bân làm hoa tiêu, lợi dụng lúc
thủy triều lên, tiến vào Lộc Nhĩ Môn, đổ bộ lên đảo. Nhân dân địa phương
biết quân Trịnh Thành Công tới, nô nức mang xe thuyền tiếp tế, úy lạo
quân đội. Quân Hà Lan ẩn nấp trong pháo đài rất tức tối, cử hơn 100 lính
xông ra. Lệnh của Trịnh Thành Công vừa phát ra, quân Trịnh đã bao vây
chặt, xông tới chém chết tên chỉ huy, số còn lại tan chạy. Hà Lan liền điều
tới 1 quân hạm lớn nhất, hùng dũng tiến tới, ngăn không cho những thuyền
còn lại vào bờ. Trịnh Thành Công trầm tĩnh quyết đoán, điều 60 thuyền lớn
tới bao vây chặt quân hạm, nhất tề khai pháo, khiến quân hạm bốc cháy
đùng đùng, lửa chiếu sáng rực mặt biển. Quân hạm lớn nhất dần dần chìm
xuống đáy biển, 3 quân hạm nhỏ còn lại thấy tình thế bất lợi, đành bỏ chạy.
Quân Hà Lan thảm bại, co cụm trong 2 pháo đài không dám ứng
chiến; một mặt họ cử người ngầm đi thuyền tới Patauây (nay là Gia va,
thuộc Indonesia) cầu viện, 1 mặt cử người ra đàm phán, nói nếu quân Trịnh
rút khỏi đảo, họ sẽ tình nguyện nộp 10 vạn lạng bạc trắng để úy lạo quân
đội. Trịnh Thành Công nghiêm chỉnh tuyên bố: "Đài Loan là lãnh thổ của
ta. Nay việc thu hồi lại là lẽ đương nhiên. Nếu các người cứ ở lỳ không
chịu rút, ta sẽ dùng sức mạnh đuổi các người đi".
Trịnh Thành Công quát đuổi sứ giả, rồi phái quân đánh mạnh vào Xích
Khảm. Quân Hà Lan chống cự mãnh liệt, nhất thời chưa hạ được. Một
người dân địa phương mách cho quân Trịnh biết là nước dùng trong thành
Xích Khảm đều từ 1 điểm cao ngoài thành chảy vào. Nếu cắt đứt nguồn