LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 331

Nhưng cho dù Phương Đa Bệnh có đoán già đoán non cỡ nào thì khi y

nhìn thấy Kim Mãn Đường cũng phải giật mình. Lý Liên Hoa khiếp sợ ra
mặt. Quan Hà Mộng nắm chặt lấy chuôi kiếm khẽ kéo ra một chút. Còn
Công Dương Vô Môn lại “hứ” một tiếng. Trên chiếc giường lớn trong
phòng là một thi thể mặc áo gấm đầy giòi bọ, rõ ràng thi thể đã bị phân hủy
từ lâu. Tổng quản của Nguyên Bảo sơn trang Kim Nguyên Bảo cung kính
nào:

- Đây chính là lão gia.

Quan Hà Mộng nhíu mày.

- Ông ta… rõ ràng… ông ta đã… chết từ lâu rồi mà.

Công Dương Vô Môn lơ đễnh liếc nhìn, lại còn ngáp một cái. Lý Liên

Hoa vẫn kinh hãi nhìn thi thể của Kim Mãn Đường, người được xem là giàu
có nhất trong giang hồ hiện nay. Kim Nguyên Bảo trầm giọng:

- Nói năng nhảm nhí, ai bảo lão gia đã chết rồi? Lão gia chỉ bị bệnh thôi,

đã năm ngày nay không dậy được. Hôm nay ta còn thay quần áo cho ngài,
ai bảo lão gia đã chết rồi?

Mọi người há hốc miệng, đưa mắt nhìn nhau.

- Kim Mãn Đường quả thực đã chết rồi. – Ngoài cửa bỗng nhiên có một

giọng nói lạnh lẽo vang lên. – Thời gian ông ta đã chết gần giống với thời
gian Kim Linh Kiếm Đổng Linh chết, ta đã mời Công Dương Vô Môn kiểm
tra. Kim Nguyên Bảo đã phát điên, các ngươi không cần để y tới hắn.

Sau phút chấn kinh, Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:

- Kim Mãn Đường và Kim Linh Kiếm Đổng Linh chết cùng lúc? Ta nghe

nói Kim Linh Kiếm Đổng Linh và Kim Mãn Đường không hề có giao tình,
chẳng qua là đi ngang qua đây nên ở nhờ một đêm, rồi chết bất đắc kỳ tử,
sao đến cả Kim Mãn Đường cũng chết?

Người mặc áo trắng mặt như mặt chuột đứng ngoài cửa là Bổ Hoa Nhị

Thanh Thiên Hoa Như Tuyết. Ông ta vẫn lạnh lùng nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.