LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 45

Sơn Tuyết Liên, một con gà trống bốn chân, một vò rượu ngon trong
hoàng cung thì mới được. Vừa ngẫm nghĩ, hắn vừa đỡ Kiều Uyển Vãn
lên, nhắm mắt lại, đưa nội lực Dương Châu Mạn tinh khiết vào từ sau
lưng nàng, trong nháy mắt kình khí tỏa khắp kinh mạch toàn thân, giúp
nàng chống lại hàn khí.

Hắn đúng là Lý Tương Di của Tứ Cố Môn rơi xuống biển mất tích năm xưa. Chỉ có điều

mười năm qua đã để lại dấu ấn sâu sắc trên người hắn hơn bất kỳ ai khác. Năm đó,
hắn chỉ là một chàng trai trẻ bị Thôi Thần Chưởng của Địch Phi Thanh đả thương nên
mất trí nhớ trong vòng hai năm, võ công bị mất bảy tám phần, biến thành người điên…
Nếu dùng chân lực, thời điểm bị điên sẽ càng tới sớm. Giờ đây, người con gái năm xưa
trở thành thê tử của huynh đệ hắn, hỏi hắn có đau thương không? Bi ai không?

Lý Liên Hoa mỉm cười, hắn đã không còn non nớt như ngày xưa. Có thể hắn cảm thấy

đau lòng, cũng có thế cảm thấy vui mừng, thật ra có một số việc chưa hẳn là không ổn
như khi mới chứng kiến. So với việc làm thê tử của Lý Tương Di, lấy Tiêu Tử Khâm có
lẽ may mắn hơn nhiều. Công lực của hắn đã bị mất bảy tám phần, nếu để Tiêu Tử
Khâm ở bên cạnh, tất nhiên sẽ phát hiện ra. Giác Lệ Tiếu không muốn làm cho công lực
hắn yếu đi, mà ả muốn hắn phát điên… Những chuyện không hay như thế, thật sự
không nên để những người hôm nay tổ chức đại hôn biết làm gì..

Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Lý Liên Hoa từ từ vận khí, hàn khí trong cơ thể

Kiều Uyển Vãn giảm xuống từng chút, từng chút một.

Trong một gian phòng khác, Quan Hà Mộng vẫn còn khiếp sợ nhìn Tô Tiểu Dung đang

hôn mê bất tỉnh. Tô Tiểu Dung nằm trong gian phòng bên cạnh phòng của Kiều Uyển
Vãn, bốn vách tường đều có vết máu, chứng tỏ nàng giao chiến với kẻ địch khá lâu rồi
mới bị thương, nhưng bên ngoài tiếng nhạc rộn rã, ai nấy đều chú ý vào hôn lễ của Tiểu
Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không để ý tới tiếng động trong căn phòng này. Vết
thương trên người Tô Tiểu Dung cũng rất kỳ lạ, có vết như bị vật sắc nhọn đâm vào, có
vết như do lưỡi đao gây ra, có mấy vết thương sâu gần tới nội tạng. Nếu không nhờ
Phương Đa Bệnh kịp thời tìm ra nàng mà đợi đến lúc tiệc mừng kết thúc thì nàng đã
chết từ lâu rồi.

Quan Hà Mộng nhíu mày nhìn Tô Tiểu Dung đang hấp hối, hai tay gã khẽ run, tập trung

tinh thần nghĩ cách cứu trị như thế nào. Sau lưng gã, đám Bạch Giang Thuần kinh ngạc
quan sát vết máu trên tường.

Trong gian phòng vuông vức vừa hai trượng, trên tường đầy vết máu ngang dọc, trên

mặt đất có một vũng máu đã thẫm màu, hẳn là của Tô Tiểu Dung, ngoài ra không có
đốm máu nhỏ nào. Bàn trong phòng bị lật nghiêng, ngay cả gối trên giường cũng rớt
xuống đất, chăn đệm xộc xệch, cho thấy trận đấu diễn ra vô cùng kịch liệt. Quan Hà
Mộng xem xét vết thương của Tô Tiểu Dung, càng xem càng kinh hãi. Miệng vết
thương do lưỡi dao gây ra tuy nhỏ nhưng đều rất sâu. Nếu không phải hai thứ hung khí
này dường như hơi ngắn, còn một chút nữa mới chạm tới tim phổi thì e nàng đã chết
rồi.

Đáng sợ nhất là vết thương ở ngực và mặt; hai nhát làm đứt xương sườn, may mắn là

đoạn xương gãy không đâm vào tim phổi; một nhát làm thủng quai hàm, gây ra vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.