LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 188

“Tôi không quen bạn, nhưng tôi biết tên bạn là Lam Úy. Bạn có thể nói

cho tôi vì sao không?” Cổ Liên nhìn cô bé.

“Tỷ, có vẻ tỷ đã không còn những ký ức của kiếp trước rồi, có điều sao

tỷ vẫn nhớ muội?” Đôi mắt cô bé tóc xanh chan chứa bi thương: “Tỷ, một
trăm năm rồi! Muội đợi tỷ suốt một trăm năm, tỷ biết muội nhớ tỷ đến mức
nào không? Năm đó tỷ dẫn dắt muội thành Liên hoa yêu cốt, cho muội vòng
tay ấm áp nhất, nhưng rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ muội mà đi, một mình chịu
sự trừng phạt của Phật giới”. Từng giọt lệ theo khóe mắt của cô bé tóc xanh
lăn xuống, thấm vào tận đáy lòng Cổ Liên. Cảm giác chua xót bất chợt ùa
tới, ngập tràn trái tim cô bé.

“Úy Úy…” Cổ Liên khẽ gọi rồi bước tới ôm chặt cô bé tóc xanh đang

khóc thương tâm vào vòng tay của mình.

“Tỷ…” Khoảnh khắc đó, dường như những tủi thân chất chứa bao năm

trong người được dịp giải tỏa, Lam Úy òa lên khóc ngất trong vòng tay Cổ
Liên…

Cơn mưa bên ngoài vẫn âm thầm lặng lẽ rơi, như thể bầu trời vừa vô tình

hở ra một lỗ lớn và cứ thế trút nước xuống nhân gian. Những giọt mưa to
như hạt đậu va đập vào phiến đá trên núi, thấm trong bùn đất rồi lập tức hóa
thành các con lạch nhỏ. Hàng trăm con lạch như thế lại quyện lẫn với nhau
gây nên một trận lở đất khủng khiếp kèm theo vô số sỏi đá, điên cuồng đổ
rầm rập xuống chân núi, bịt kín hoàn toàn con đường duy nhất nối thôn làng
với thế giới bên ngoài. Trong khi ấy, dường như bị ảnh hưởng bởi sức mạnh
nào đó, những người nông dân cứ chìm đắm trong giấc mộng, hoàn toàn
chẳng hề nhận thức điều khác lạ đang diễn ra.

Giữa không trung, Hạo Đan đưa đôi mắt lạnh lùng quét khắp màn sương

đỏ bao phủ ngôi làng đang chầm chậm đặc dần, một mùi hương quyến rũ
mê hoặc bay tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.