“Ồ, vâng!”, Tô San lặng người, nhanh chóng cởi bỏ quần áo kiểm tra
thân thể mình: “Không có, đằng trước không có, đằng sau… cũng không
có”. Cô cẩn thận sờ kỹ phần lưng, xác định không thấy cảm giác ram ráp
nào mới khẽ thở phào một hơi.
“Đợi đã!” Song, vào đúng lúc cô quay người nhặt quần áo, Á Phong
bỗng chặn lại: “Tiểu… Tiểu San, trên lưng em có… có một bông hoa màu
đỏ!”.
“Anh nói gì?”, Tô San lặng người, một dự cảm xấu bất chợt bao trùm, cô
lao vội ra khỏi nhà vệ sinh chạy về phía bàn trang điểm.
“Á…” Tiếng thét chói tai vang lên. Tô San trợn tròn mắt nhìn trừng
trừng đóa hoa hồng tuyệt đẹp ánh lên sắc đỏ tươi tắn như màu son in trên
lớp da chính giữa lưng cô như một hình xăm. Điều trùng hợp là vị trí và
kích cỡ của hình này giống hệt như cái hoa thịt trên lưng Á Phong, chỉ khác
nhau ở chỗ một cái là bông chìm, một cái là hình nổi ba chiều mà thôi.
“Tiểu San, đừng khóc!” Có lẽ chúng ta đã chạm phải thứ gì đó không
sạch sẽ nên mới thành ra thế này”, Á Phong dịu dàng lau nước mắt cho Tô
San: “Anh nghĩ, ngày mai đừng đến bệnh viện vội. Hai hình hoa trên lưng
chúng ta quá mức dị thường, theo anh ngày mai chúng ta hãy đến lễ ở miếu
Quan Âm ngay gần quê anh. Nghe nói ở đó rất linh, có thể trừ tà. Chúng ta
đến đấy mua bùa hộ mệnh thử xem, em thấy sao?”.
“Vâng! Á Phong, em sợ lắm…”, Tô San run rẩy ôm chầm lấy chồng:
“Chúng ta vừa kết hôn đã gặp phải chuyện gì thế này!”.
“Đừng sợ, Tiểu San, chúng ta không sao đâu!”, Lạc Á Phong ôm chặt cô
vợ mặt mũi trắng bệch vào lòng.
…