LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 470

“Muội nào có biết. Sáng sớm ra ngoài dạo chơi, muội nhìn thấy là thư

này đặt ngoài ban công cửa sổ phòng tỷ, bên trên có hòn đá đè lên.” Xòe tay
trao cho Cổ Liên chiếc phong bì, Lam Úy buồn thiu vuốt vuốt mái tóc tối
bù.

“Chỗ viết tên người gửi chỉ có duy nhất một chữ Thiên, hình như ta

không quen thì phải.” Nhìn cái tên xa lạ ghi trên phong bì, Cổ Liên khẽ nhíu
mày: “Chắc không phải ai đó trêu chọc ta đấy chứ!”. Xé phong bì lấy tờ
giấy bên trong ra, Cổ Liên bất chợt chộp lấy tay Lam Úy: “Hóa ra là hắn!
Hóa ra hắn đã sớm biết tung tích của cái thứ đó”.

“Ai? Cái người bí hiểm kia à? Hắn biết điều gì?”, Lam Úy bất an hỏi

dồn.

“Đúng vậy, chính là hắn. Tuy trong thư không nói đến điều đó nhưng hơi

thở còn lưu lại thì ta nhớ rõ lắm.” Cổ Liên nở nụ cười khó hiểu, nhét bức
thư vào lại phong bì: “Không ngờ ý tưởng về cách giải quyết vụ đôi dực
điểu của ta và hắn lại giống nhau đến thế. Chỉ khó hiểu ở chỗ nếu hắn đã
biết tung tích của thứ đó thì sao không tự mình đi lấy mà lại muốn đánh
cược với ta?”.

“Hắn muốn đánh cược với tỷ cái gì?”

“Tầng phong ấn thứ tư trong đầu ta. Hắn nói nếu hắn lấy được thứ đó

trước, ta phải ngoan ngoãn phối hợp với hắn để giải phong ấn. Nếu ta lấy
được trước, hắn sẽ giơ đầu ra cho ta tùy ý trừng phạt tội lén lút tấn công lần
trước. Ha ha... Càng ngày ta càng cảm thấy hắn thật sự rất thú vị.”

“Vậy tỷ sẽ nhận lời cược với hắn ư? Còn cái 'thứ đó' mà tỷ và hắn nói

đến rốt cuộc là gì?” Hiếu kỳ nhìn Cổ Liên, Lam Úy sốt ruột muốn biết đáp
án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.