LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 49

“Tiểu Lộ…” Hàn Ấu Kỳ cũng từ từ ôm lấy thân thể ngà ngọc trong lòng

mình, nhanh nhẹn xoay người thổi tắt đèn.

Bên ngoài căn phòng, Hàn Cốc Liên ngồi ngay ngắn trên một cây ngô

đồng cổ thụ, còn Úy Lam thì bay lơ lửng giữa không trung. Khi ánh đèn
trong phòng vụt tắt, khóe môi Cốc Liên nhếch lên một nụ cười lạnh lùng,
ánh mắt thoắt trở nên băng giá.

“Úy Úy, muội cảm thấy chưa?” Cốc Liên quay sang nhìn Lam Úy.

“Tỷ tỷ, cái mùi đó dường như càng nồng hơn thì phải. May mà muội đã

bôi cao hoa sen tỷ đưa, nếu không giờ chắc đã nôn mật xanh mật vàng rồi.”
Lam Úy phác một động tác chán ngán: “Xem ra con mụ Dụ Dâm lúc này
đang thưởng thức bữa tối của mình rồi!”.

“Úy Úy, đi đi, nghĩ cách kéo Nhạc Mai Song đến đây ngay!” Cốc Liên

cười ác hiểm, kịch hay mới vừa bắt đầu thôi!

Nhạc Mai Song nằm trên giường nhớ lại cảnh gặp mặt con gái hôm nay.

Bao nhiêu năm từ lúc Liên Liên sinh ra cho đến giờ, bà mới được gặp nó
lần đầu tiên, nhưng trước đây cũng nhiều lần mơ thấy dáng vẻ của con gái.
Đến hôm nay gặp Liên Liên thật sự bà mới biết hóa ra nó còn đáng yêu hơn
cả hình dung của mình, chỉ là… vì sao? Vì sao Liên Liên lại nói và không
phải mẹ nó? Vì sao… Hàn Ấu Kỳ, đúng! Nhất định là Hàn Ấu Kỳ, ông ta
đã nói với Liên Liên bà không phải mẹ nó. Hàn Ấu Kỳ đáng chết! Hàn Ấu
Kỳ đáng chết!

Nhạc Mai Song ngồi dậy, lôi từ dưới gối ra một con rối nhỏ, bên trên có

dán ngày tháng năm sinh của Hàn Ấu Kỳ. Cầm con rối trong tay, Nhạc Mai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.