LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 192

Chàng đành lượm một phiến đá nhọn hoắt dấu vào sau lưng, định bụng hễ
gặp cơ hội là đâm vào yếu huyệt trên người ác tăng, may ra kết quả được
tính mạng hắn cũng chưa biết chừng. Có điều chàng đánh một đòn thành
công hay không là còn nhờ trời.
Địch Vân soi mặt xuống đầm nước thấy hình thù mình rất cổ quái. Chàng
không nhịn được phải phì cười, rồi chàng lại cảm thấy nỗi đau khổ thê
lương không bút nào tả xiết.
Trong lòng nhớ tới Đinh Điển, chàng không thể chờ đợi tìm thứ binh khí
thích hợp hơn, lại nhằm hướng đông tiến về phía miếu Thổ thần.
Địch Vân bụng bảo dạ:
– Ta phải làm bộ điên điên khùng khùng, hay là một tên khất cái vô lại ở
vùng này mới được.
Lúc gần tới miếu, chàng lớn tiếng hát ngao một khúc sơn ca. Miệng chàng
nói:
– Hỡi cô nàng ở trái núi bên kia! Hãy nghe ta hát đây:
Mấy lời nhắn nhủ cô nàng,.
Lấy chồng chớ lấy tình lang nhà giàu.
Vương tôn công tử cơ cầu.
Lấy chàng chó ghẻ trọc đầu A Tam.
Ngày trước khi còn ở thôn quê, thuộc tỉnh Hồ Nam, chàng đã quen hát với
Thích Phương tại ngoài đồng ruộng hoặc bên khe suối có đến hàng ngàn
hàng vạn câu sơn ca.
Theo phong tục ở Hồ Nam, những khúc sơn ca đều tùy ngẫu hứng, tùy cảnh
tượng mà đặt ra. Lời lẽ thô sơ, vần thơ ép uổng, chẳng khác câu chuyện
ngày thường là mấy, nhưng nó cũng bộc lộ tình ý thiên nhiên.
Địch Vân miệng cất tiếng hát, trong lòng lại chua xót. Từ ngày chàng vào
ngục đến giờ đã năm năm, không được dắt tay Thích Phương đi chơi để hát
ngao nữa.
Bây giờ tuy cựu điệu trùng ca nhưng cảnh trước mắt lại ly kỳ cổ quái.
Người nghe chàng hát chẳng còn là cô tiểu muội xinh đẹp mà là một đại
hòa thượng hung dữ, thân thể trần truồng.
Địch Vân vừa hát vừa ngó trước ngó sau, chậm chậm tiến gần đến miếu thổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.