LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 222

Chàng từ từ quay đầu nhìn đến chân trái thì thấy ống quần nhuộm đầy máu
tươi. Một ống chân cong về phía trước.
Ban đầu chàng lấy làm kỳ tự hỏi:
– Sao cái chân này lại biến thành hình như vậy?
Sau chàng mới biết vị cô nương đó đã tung ngựa cho chân dẫm gẫy đùi
mình.
Địch Vân toàn thân bất lực. Trên đùi và sau lưng đau đớn cơ hồ chịu không
nổi. Trong lúc nhất thời, bao nhiêu chán nản và tuyệt vọng lại nẩy ra trong
đầu óc, chàng lẩm bẩm:
– Ta chẳng sống làm chi? Cứ nằm thẳng cẳng ở đây rồi chết lẹ đi còn sung
sướng hơn.
Chàng cũng không rên rỉ nữa, chỉ mong chóng chết.
Nhưng chết đâu phải chuyện dễ dàng, thậm chí muốn ngất đi cũng không
được.
Trong đầu óc chàng quanh đi quẩn lại câu hỏi:
– Tại sao ta lại không chết? Tại sao ta lại không chết?
Hồi lâu, lâu lắm, chàng mới nghĩ lại biến diễn vừa xảy ra, miệng lẩm bẩm:
– Giữa ta và hai người đó chẳng thù oán gì, ta lại không đắc tội với họ, mà
đang nói chuyện tử tế, tại sao đột nhiên đối phương hạ độc thủ?
Chàng vắt óc nghĩ mãi mà không ra được chút đầu mối nào. Bất giác chàng
lắc đầu than thầm:
– Ta thật là ngu xuẩn! Giả tỷ Đinh đại ca còn sống thì dù y không thể giúp
ta, nhưng cũng giải thích được đạo lý trong vụ này.
Nhớ tới Đinh Điển, Địch Vân lại lẩm bẩm:
– Ta đã nhận lời với Đinh đại ca đem y hợp táng cùng Lăng tiểu thư. Ta
chưa thỏa mãn tâm nguyện cho đại ca thì bất luận gặp trường hợp nào cũng
không nên chết.
Chàng đưa tay sờ sau lưng phát giác ra gói cốt hôi của Đinh Điển vẫn còn
nguyên vẹn, chưa bị đá rách, trong lòng được an ủi một phần.
Địch Vân gắng gượng ngồi dậy, bỗng thấy lợm giọng, máu tươi lại muốn
trào ra.
Chàng biết mỗi lần thổ huyết là người suy nhược thêm một phần. Chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.